Hạ Lan Chi để Tô Nặc thay hắn mang tiểu Hoàng Thượng đi nghỉ ngơi, còn hắn thì vội chạy tới tiền viện, đem việc của quan viên nọ chuyển hết lên người mình.
Vị quan viên nọ nhìn đại nhân đang bận rộn không ngừng, nhịn không được quan tâm nói: "Thừa Tướng đại nhân, việc trấn an dân chạy nạn cứ để hạ quan làm là được rồi. Ngài đã vất vả tiếp đãi khách nhân nhiều ngày, hay là đi nghỉ một lát đi?"
"Không cần," Hạ Lan Chi phẩy phẩy tay, "Dưới chân hoàng thành đã xuất hiện một lượng lớn dân chạy nạn, ta nếu không tự mình làm lấy, cái danh Thừa Tướng cũng chỉ là cho có."
Hạ Lan Chi vừa dứt lời, liền lập tức phân phó cho hạ nhân trong phủ tận lực tìm thêm thật nhiều chén bát, lại lệnh cho đầu bếp nấu thêm nhiều đồ ăn cùng cháo, nhất định phải nấu đủ số lượng.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa hết rồi, Hạ Lan Chi liền cho người chạy ra mở cánh cửa đại môn sơn đỏ.
Cửa vừa mở ra, dân chạy nạn chen chúc bên ngoài liền như hồng thủy điên cuồng chạy vào bên trong.
Hạ Lan Chi nhìn dân chúng quần áo rách rưới nối đuôi nhau gấp không chờ nổi tiến lên lấy cháo cùng thức ăn, có người đã gầy đến chỉ còn da bọc xương, quần áo rách bươm làm lộ ra xương sườn khiến người nhìn thấy đều sợ hãi.
"Mau ăn, mau ăn!" Trong góc sân có một vị phụ thân hai mắt đỏ ngầu gầy đến trơ xương đang thúc giục nhi tử mau mau uống cháo, "Muội muội ngươi đã chết đói, hài tử a, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-tram-trieu-khong-the/957512/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.