Chương trước
Chương sau
"Trẫm muốn đi tìm Tướng phụ, bãi triều!"
Thần tử trong triều đồng loạt chắp tay hô: "Bệ hạ bớt giận."
"Trẫm nói," Triệu Dận chịu đựng lửa giận, thanh âm từ kẽ răng nhã ra từng chữ từng chữ, "Trẫm muốn bãi triều!"
Cả triều văn võ hai mặt nhìn nhau không biết nên nói gì. Dù sao dĩ vãng chỉ cần thừa tướng đại nhân ở đây, vô luận tiểu Hoàng Thượng tức giận lung tung như thế nào, thừa tướng đều có thể bất động thanh sắc mà ngăn chặn Triệu Dận, ổn định thế cục.
Hiện giờ Hạ Lan đại nhân không có ở đây, quần thần đều không biết nên xoa dịu cơn giận không biết từ đâu tới của tiểu Hoàng Thượng như thế nào.
Triệu Dận ngồi trên Long ỷ, từ trên cao nhìn xuống đám đại thần đang quỳ phía dưới, từ khoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, phất tay áo liền muốn rời khỏi nơi làm người phiền lòng như Kim Loan Điện này.
"Hoàng Thượng......" Có một thần tử nhỏ giọng mà gọi một tiếng, Triệu Dận dừng lại bước chân liếc mắt nhìn hắn, hóa ra vừa lên tiếng là một nịnh thần mỗi ngày đều đi theo sau thừa tướng a dua nịnh hót.
"Khanh là có tấu chương muốn bẩm báo?"
Thần tử kia đại khái là nghĩ sau lưng hắn sẽ có Hạ Lan Chi che chở, sống lưng thẳng tắp đúng lý hợp tình nói: "Vi thần cả gan cho rằng Hoàng Thượng không nên rời triều trong lúc này, Hạ Lan thừa tướng nếu ở đây, nhất định cũng sẽ khuyên can Hoàng Thượng như thế."
Triệu Dận tức đến bật cười, đôi mắt ẩn dưới chuỗi ngọc của mũ miện híp lại nhìn thẳng tên thần tử họa từ miệng mà ra kia, "Ngươi mà cũng muốn quản trẫm? Còn dám lấy Tướng phụ ra dọa trẫm?"
Thật là làm càng!
Một tên thừa tướng Hạ Lan Chi còn chưa đủ, hiện tại đến một quan viên tứ phẩm chỉ biết đi sau thừa tướng nịnh nọt lấy lòng cũng muốn quản giáo Hoàng Thượng!
Bên trong Kim Loan Điện không ai dám lên tiếng đáp lại.
Thấy Hoàng Thượng tức giận phát ra Long uy, nịnh thần co rúm lại một chút, ánh mắt của Hoàng Thượng cùng những đại thần khác làm hắn có cảm giác như lưng bị kim đâm. Kẹt ở Hoàng Thượng đang tức giận cùng với ánh mắt lãnh đạm đối mình một chút cũng không liên quan từ nơi cao cao kia nhìn, nịnh thần không nhịn được mồ hôi lạnh tuôn ướt lưng.
"Thần......vi thần chỉ là khuyên nhủ Hoàng Thượng, tục......tục ngữ nói lời thật thì khó nghe."
"A——" Triệu Dận châm chọc mà kéo dài thanh âm, từ ngôi cao kim ngọc đi đến trước mặt nịnh thần đang quỳ kia, trên cao mà nhìn xuống đối phương, "Trẫm minh bạch, ngươi muốn nói trẫm là hôn quân."
Thần tử lập tức hoang mang rối loạn mà dập đầu nói: "Thần không dám......"
"—— không cần nói." Tiểu Hoàng Thượng đánh gãy lời nói hắn, khom lưng hướng hắn thiên chân vô tà* mà cười cười, "Trẫm quyết định muốn cáo trạng. Trẫm muốn nói cho Tướng phụ, Hoàng Đế hắn dốc lòng dạy dỗ trong mắt mỗi vị thần tử là một hôn quân."
Lời này vừa nói ra, nịnh thần nguyên bản chỉ là mồ hôi đầm đìa trong nháy mắt mặt cũng trở nên trắng bệch, cả người run rẩy mà ôm lấy đùi Triệu Dận, "Thần không dám! Vi thần trăm triệu không dám!! Hoàng Thượng......Hoàng Thượng! Hoàng Thượng tha mạng a!"
Một bên là Hoàng Thượng nghĩa tử, một bên là tứ phẩm quan viên trừ bỏ xu nịnh cái gì cũng không biết làm, ai cũng đều biết thừa tướng đại nhân sẽ lấy hay bỏ như thế nào.
Huống chi chỉ cần Hoàng Thượng không đoạt lại quyền lực trên tay Hạ Lan Chi, cho dù y đưa ra yêu cầu đem phân nữa thần tử trong triều ra chém đầu làm cầu đá, thừa tướng chắc chắn cũng sẽ vỗ tay tán thành.
Chờ đợi chính mình đến tột cùng là bào da xẻo thịt hay là lột da khổ hình, vị thần tử kia không thể biết được.
Nhưng hắn chỉ là ngẫm lại tình cảnh máu me đầm đìa của những kẻ khác, liền đã sợ tới mức hai mắt trắng dã, ngất ở ngự tiền triều điện.
Triệu Dận chán ghét mà rút chân bị thần tử kia ôm lấy ra, lệnh cho ngự tiền thị vệ đem tên quan viên dám dĩ hạ phạm thượng này kéo ra ngoài.
Hảo hảo thượng triều nghe báo cáo và giải quyết sự vụ, cuối cùng lại cố tình biến thành một trò cười.
"Bãi triều."
"Thần cung tiễn bệ hạ." Nhìn một vở diễn chúng thần cùng nhau tiễn đưa Thánh Thượng rời đi.
Triệu Dận hồi tẩm cung, cởi xuống mũ miện thay thường phục, chỉ cảm thấy một trận tâm lực suy yếu.
Chỉnh một tên thần tử không ra gì còn phải dựa vào Hạ Lan Chi người hắn hận nhất để chọn ra, làm Hoàng Thượng như này là uất ức đến cỡ nào.
Hiện tại còn không đến ba năm, Hoàng quyền đã bị Hạ Lan Chi như tằm ăn lên đến không còn lại bao nhiêu.
Triệu Dận xoa xoa huyệt thái dương, phân phó với thái giám hầu hạ bên người nói: "Chờ sau khi trẫm từ tướng phủ trở về, truyền trẫm mật chỉ, đem những đại thần tâm phúc của trẫm gọi tới bí mật hội nghị. Con rối Hoàng Đế này trẫm làm đã đủ lâu rồi, là thời điểm nên chuẩn bị cho hai năm sau giết Hạ Lan chi đoạt quyền."
"Nô tài tuân lệnh."
"Hảo. Bãi giá đi tướng phủ."
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thật vốn dĩ hôm nay còn tính viết thừa tướng, kết quả không dừng lại xe, toàn viết tiểu hoàng đế diễn xuất…… Bất quá hôm nay rất tốt a hắc hắc hắc
________________________________
*Thiên chân vô tà: Ngây thơ vô hại
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.