Nếu Tạ Chương đã đồng ý, vậy Tạ phu nhân và Tạ Lan Viễn không có ý kiến gì nữa.
Quân vương cao cao tại thượng thật lòng đối xử tốt với tâm can bảo bối nhà mình, bọn họ còn muốn gì nữa?
Từ đó, kế hoạch để Tạ Lan Viễn âm thầm đưa Tạ Thanh Anh chạy trốn giữa đêm, tất nhiên bị hủy bỏ.
Tiếp theo, y vẫn đến Hàn Lâm Viện làm việc như thường lệ.
Tạ Thanh Anh thì đi theo Tạ phu nhân về Thanh uyển của mình.
Mấy ngày không về, khuê phòng gắn bó nhiều năm bỗng trở nên thân thiết lạ thường.
Tạ Thanh Anh vuốt ve từng ngọn cây cọng cỏ, có chút cảm thán.
Tạ phu nhân đi phía sau nàng, thấy động tác của nàng, vành mắt bà đỏ hoe.
Bà kéo tay con gái đi đến bàn đá phía trước ngồi xuống, hai mắt rưng rưng, “Thanh nhi, sau này ở trong cung, không thể so với ở nhà, tuy Hoàng thượng thật lòng thích con, nhưng con phải nhớ tuyệt đối không được quá phận. Hoàng Hậu có trách nhiệm quản lý hậu cung, con phải thưởng phạt phân minh, vừa tỏ rõ uy quyền vừa khéo léo thu phục lòng người.”
“Mẫu thân,” Tạ Thanh Anh cười khẽ, nàng ôm tay mẫu thân làm nũng, “Nữ nhi còn chưa tiến cung mà.”
Thật ra lúc Tiêu Trần Mạch nói muốn lập nàng làm Hậu, nàng đã âm thầm đồng ý rồi.
Nếu muốn ở bên cạnh hắn, đương nhiên phải đứng ở vị trí có thể sánh vai cùng hắn.
Chẳng qua là, người nọ xấu xa như vậy, dám cải trang thành người khác ức hϊế͙p͙ nàng!
Tuy nói, hai lần bá vương ngạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thu-toi/736421/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.