“Chữ thứ hai cũng sai sao?”
“Đương nhiên, chữ thứ hai là chữ Luyến, còn chữ thứ ba là Trần.”
Thanh luyến Trần.
Tạ Thanh Anh yêu Tiêu Trần Mạch.
Người này, trong đầu toàn ý nghĩ xấu xa.
“Vậy. . . Hoàng thượng định phạt vi thần thế nào?” Tạ Thanh Anh cắn môi hỏi.
Bây giờ nàng chỉ ước gì gậy thịt hắn hung ác cắm vào, bị hắn va chạm, dùng cách này giảm bớt ngứa ngáy đang lan tràn khắp cơ thể.
Làm như có thuật độc tâm, Tiêu Trần Mạch cười nói với nàng: “Nàng xoay người lại, đưa lưng về phía trẫm rồi quỳ xuống.”
“Hoàng thượng ~” Tạ Thanh Anh đáng thương nhìn hắn.
“Tạ khanh dám kháng chỉ?” Hắn nhíu mày liếc xéo nàng.
“Thần không dám.”
Tạ Thanh Anh cố gắng lết đôi chân đã bủn rủn từ lâu, nàng xoay người sang chỗ khác rồi quỳ xuống.
Quan phục trêи người nàng vốn đã được cởi ra toàn bộ, chỉ làm đệm lót dưới thân nàng, vì thế trông nàng như chỉ để lộ nửa người.
Giờ phút này chuyển vị trí, trong nháy mắt, cả người nàng lộ ra trọn vẹn.
Phần lưng xinh đẹp trắng như tuyết, môиɠ căng tròn vểnh cao, đôi chân dài mảnh khảnh, hiện rõ trước mắt Tiêu Trần Mạch không sót thứ gì.
Nhìn xuyên qua giữa hai chân nàng, có thể trông thấy đôi gò bòng đào trĩu xuống, đầu nhũ đỏ tươi.
Thân thể đẹp đến thế, khiến huyết mạch người ta sôi trào, thoáng chốc, khí huyết Tiêu Trần Mạch dâng lên, hạ thân nóng hổi.
Hắn vội vàng cởi tiết khố bản thân, sau đó nhặt một tờ giấy tuyên thành rơi trêи mặt đất, còn có nghiên mực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thu-toi/736419/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.