Chương trước
Chương sau
Nghe Tạ Thanh Anh phải hồi phủ, tất nhiên Tiêu Trần Mạch chả đành lòng chút nào, hai người bỏ lỡ thời gian ba năm dài đăng đẳng, khó khăn lắm mới ngọt ngào được mấy ngày ngắn ngủi, sao hắn cam lòng chia ly cho được?
Nhưng mà hết lần này đến lần khác, lời Tạ Thanh Anh nói khiến hắn vô phương phản bác, sinh thần Tạ phu nhân, thân là nữ nhi Tạ Thanh Anh phải hồi phủ chung vui, đây là chuyện phải làm.
Hai người bọn họ đều hiểu rõ, đợi đến khi Tạ Thanh Anh làm Hậu, nàng muốn trở về, sẽ không dễ dàng như vậy.
Suy tính trước sau, rốt cuộc Tiêu Trần Mạch cũng miễn cưỡng đồng ý.
Vì vậy, sau khi ăn cơm trưa xong, Tiêu Trần Mạch không vội trở về Thừa Quang Điện ngay, đầu tiên hắn dụ dỗ Tạ Thanh Anh mây mưa một phen trong phòng ngủ rồi đi ngủ trưa, sau khi thức dậy, Tiêu Trần Mạch đến thư phòng trong Ngọc Lộ Điện phê duyệt tấu chương, Tạ Thanh Anh ngồi bên cạnh hắn.
Đọc qua một lượt, Tiêu Trần Mạch muốn hỏi ý kiến Tạ Thanh Anh về một chính vụ, hắn ngẩng đầu lên định nói thì chợt thấy mỹ nhân như ngọc, hơi thở thơm như hoa lan, nhất thời lòng khẽ rục rịch, nảy ra một ý khác.
Vì thế hắn gọi Lý Mậu Toàn tới, “Đi tìm một bộ triều phục quan văn lục phẩm cho trẫm.”
Lý Mậu Toàn là một người thức thời hiểu biết đại cục, nhìn vào mắt chủ tử, lòng y lập tức sáng như gương.
Y đích thân đến phủ nội vụ, dựa theo dáng người Tạ Thanh Anh tìm một bộ quan phục mới tinh mang về, sau đó dẫn theo tất cả cung nhân lui ra ngoài.
Lấy được quan phục, Tiêu Trần Mạch cười cười đưa cho Tạ Thanh Anh, “Đã lâu không thấy nàng mặc nam trang, thay cho trẫm xem đi.”
“Hoàng thượng ~” Tạ Thanh Anh cam chịu hờn dỗi liếc hắn.
Lúc trước giả nam trang, là do hoàn cảnh bất đắc dĩ.
Vừa không hợp lễ vừa là đại tội, sao bây giờ hắn lại chủ động yêu cầu?
Song nàng không biết, khi nàng nữ giả nam trang, Tiêu Trần Mạch đã thầm ao ước nàng, thế nhưng vì e ngại thân phận của nàng mà đau khổ áp lực, giữa đêm tỉnh mộng, hắn đều lén lút hồi tưởng lại cảnh hoan hảo vô số lần trong mộng đẹp.
Trong mộng, đương nhiên nàng mang hình hài nam nhân.
Biết được thân phận nữ nhi của nàng, Tiêu Trần Mạch mừng rỡ như điên.
Nhưng việc mến mộ Tạ Thanh Anh trong dáng vẻ nam trang, thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu hắn, khó trách nhớ nhung.
Giờ khắc này thấy vẻ mặt yêu kiều của Tạ Thanh Anh, hắn hưng phấn khó kiềm chế, vội vàng đứng dậy ôm vai thơm của nàng, hắn dụ dỗ: “Nể tình ngày xưa trẫm hết lòng nhẫn nại, hôm nay nàng trở thành Tạ ái khanh một lần đi mà.”
“A. . . Vậy được rồi.” Thấy hắn trông mong, Tạ Thanh Anh không cố chấp nữa, nàng vui vẻ nói: “Hoàng thượng đợi thần thay y phục.”
“Ngoan, Trẫm chờ.”
Tiểu mỹ nhân lĩnh hội quá nhanh, Tiêu Trần Mạch kϊƈɦ động đến nỗi đứng ngồi không yên.
Vì thế, hai người, một người trở về phòng ngủ tự thay y phục, một người trở lại ngồi xuống sau thư án, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Không lâu sau, Tiêu Trần Mạch đang viết lời phê thì đột nhiên, một giọng nói réo rắt vang lên: “Thần Tạ Thanh Anh tham kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Theo tiếng nói, Tiêu Trần Mạch ngẩng đầu lên, hắn thấy Tạ Thanh Anh đã vấn tóc cao lên, đầu đội mũ cánh chuồn, trước mũ khảm một viên mã não đen tuyền, trêи người là bộ quan phục đỏ thêu cò trắng mới tinh, đúng là dáng vẻ mà hắn ngày ngày nhìn thấy suốt ba năm qua.
Nhất thời, Tiêu Trần Mạch cực kỳ kϊƈɦ động, hận không thể tiến tới ôm nàng vào lòng, hung hăng chà đạp nàng dưới thân.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế được, nếu chỉ như vậy, thì thật sự không thú vị.
Thế nên hắn khôi phục vẻ mặt bình thản trước sau như một trước mặt các đại thần, ung dung nói: “Bình thân.”
“Tạ Hoàng thượng.” Nghe vậy, Tạ Thanh Anh đang quỳ kính cẩn đứng lên, chấp tay chờ hắn nói chuyện.
Đã lâu không mặc quan phục, trong nháy mắt khi khoát nó lên người, nàng có chút hoài niệm.
Thân là một nữ tử, cả đời nàng đều không thể có chí hướng như nam nhân, góp sức cho giang sơn.
Đương kim Hoàng thượng tài đức sáng suốt, sau khi đăng cơ tích cực đề bạt người tài, tuy trong triều vẫn còn phần lớn lão thần giữ chức cao, song mấy năm qua, từ từ có không ít quan viên trẻ tuổi bộc lộ tài năng, mỗi ngày sau khi hạ triều nàng đều đến Hàn Lâm viện, lúc thảo luận chính sự với các anh tài đó, Tạ Thanh Anh vô cùng thoải mái.
Đây cũng là thời khắc vui vẻ nhất trong suốt ba nam nữ giả nam trang của nàng.
Cắt đứt dòng hồi tưởng của nàng, Tiêu Trần Mạch thản nhiên nói: “Mấy ngày gần đây Ngự Sử dâng tấu nói Uy Vũ tướng quân Mộ Hiên liên tiếp thắng trận, trấn giữ phương Bắc, thu phục dân tâm, đa số dân chúng phương Bắc chỉ biết có tướng quân, không biết thiên tử, đề nghị trẫm hạ chỉ tuyên Mộ Hiên hồi triều, phái Nghiêm tổng binh đến thay, chẳng hay Tạ khanh nghĩ như thế nào?
Nghe thế, Tạ Thanh Anh vô cùng chấn động.
Nàng hoàn toàn không ngờ, Tiêu Trần Mạch lại hỏi nàng chuyện chính sự hệ trọng như vậy.
Từ xưa đến nay, công cao nhất định chấn chủ, tay nắm binh quyền lại thu phục lòng dân, cho đến bây giờ đều là tối kỵ của quân vương, chỉ cần một sai lầm nhỏ, có thể tạo thành cục diện giang sơn đổi chủ.
Có điều, đây lại là Uy Vũ tướng quân!
Trước đây, không biết Tạ Thanh Anh đã nghe qua tin hắn chiến thắng bao nhiêu lần, cũng không biết đã nghe qua bao nhiêu truyền kỳ về hắn.
Nghe đồn, vị tướng quân này xuất thân bình dân, song nhiều lần kiến tạo kỳ công, anh hùng vang danh khắp chốn.
Người như vậy, nếu như bẻ gãy đôi cánh của hắn, thật sự quá đáng tiếc.
Có điều bây giờ Tạ Thanh Anh không biết Tiêu Trần Mạch đang nghĩ gì, căn cứ vào hiểu biết của nàng về hắn, nhất định hắn đã có quyết định của riêng mình, trước chính sự, trước nay hắn đều suy nghĩ chu toàn, cương nghị quả quyết.
Tuy trong lòng suy nghĩ rất nhiều, nhưng thời gian chỉ mới trôi qua một chút mà thôi, Tạ Thanh Anh hít sâu một hơi, cố làm mình tỉnh táo, sau đó mới khom lưng trả lời hắn: “Hoàng thượng, lúc chưa vào triều làm quan, thần thường nghe kể về sự tích của Uy Vũ tướng quân, tiếp theo khi làm việc ở Hàn Lâm viện, thần được biết tướng quân nhiều lần đánh lui quân địch, chiến thắng vẻ vang, thần rất vui mừng. Thần vui mừng là vì dân chúng phương Bắc, cũng là vì Hoàng thượng. Từ xưa, dưới trướng minh quân sẽ có nhiều lương tướng, giống như vị tướng tài ba này, đều là do Hoàng thượng biết thưởng thức người tài, cũng là phúc đức của dân chúng Đại Dận. Uy Vũ tướng quân trấn ải chống địch ở phương Bắc nhiều năm, thần thiết nghĩ, chẳng những Hoàng thượng không nên triệu tướng quân hồi triều, làm mất lòng dân phương Bắc, mà ngược lại còn nên thưởng.”
“Ồ?” Tiêu Trần Mạch híp mắt phượng, mặt không đổi sắc hỏi nàng: “Vậy Tạ khanh nói xem Trẫm nên ban thưởng thế nào đây?”
“Thần nghe kể tưởng quân từng nói —— 'Bắc địa bất bình, thề không vi gia'. Hiện tại phương Bắc đã bình ổn, sao Hoàng thượng không xem xét trong các công chúa, quận chúa phẩm đức xuất chúng dòng dõi hoàng thất, tứ hôn cho tướng quân? Uy Vũ tướng quân vất vả chống địch nhiều năm, dùng cách này có thể tỏ rõ ân sủng, khiến thần dân Đại Dận hiểu rõ, Hoàng thượng luôn lo lắng cho thần dân của mình.”
Tạ Thanh Anh nói xong, cả căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Thật lâu sau, Tiêu Trần Mạch mới lạnh nhạt lên tiếng: “Tiến lên một bước.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.