Tiêu Trần Mạch rũ mắt nhìn người trong lòng, dưới lớp trang phục đỏ tía là vòng eo cực kỳ nhỏ nhắn mềm mại, chưa đầy một vòng tay, ngực hơi đầy đặn, song dường như bằng phẳng hơn nữ tử không ít.
Tuy nhiên, động lòng người nhất chính là gương mặt nàng, màu da vốn trắng muốt, có lẽ do ăn bánh trôi nấu rượu, hai má nàng ửng hồng, xinh đẹp như ráng chiều lúc hoàng hôn, mịn màng non nớt khiến người ta muốn véo mấy cái.
Thấy ánh mắt đầy kinh hoảng của Tạ Thanh Anh, hắn buông nàng ra rồi cau mày nói: “Tạ khanh say rồi?”
“Hồi Hoàng Thượng, đầu vi thần chỉ hơi choáng váng chút thôi ạ, về phủ nghỉ ngơi một lát sẽ không sao nữa.”
Nàng cho rằng khi mình nói mấy lời này, Hoàng Đế nhất định sẽ ân chuẩn cho nàng hồi phủ, dù sao ở nàng ở đây đã lâu, thoạt nhìn Hoàng Đế cũng chẳng có chuyện gì quan trọng cần tìm nàng.
Nào biết nàng vừa dứt lời, Tiêu Trần Mạch lại căn dặn Lý Mậu Toàn đang đứng bên cạnh: “Đưa Tạ khanh vào giường trong nội điện nghỉ ngơi hai canh giờ đi.”
Đừng nói Lý Mậu Toàn khϊế͙p͙ sợ, ngay chính bản thân Tạ Thanh Anh cũng sợ đến mức hai chân nhũn ra.
Lúc theo hầu hắn, nàng biết trong nội điện chỉ có một chiếc giường, đó là giường rồng của Hoàng Đế.
Không bàn vấn đề nàng chỉ là một viên quan lục phẩm nho nhỏ của Hàn Lâm Viện, dù cho có là đám phi tần hậu cung, cũng chưa từng có tiền lệ thị tẩm ở nơi này.
Thoáng chốc, Tạ Thanh Anh hoàn toàn tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thu-toi/736387/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.