"Sao chàng lại tới đây?" Trong sương phòng hậu viện Thấm Mai Viên, Tạ Thanh Anh hỏi hắn.
"Gần đây chính sự không vội, trẫm nhân cơ hội này xuất cung thăm cô cô, nhân tiện gặp nàng."
Hai má Tạ Thanh Anh nhuốm màu hồng phấn, nàng sẵng giọng: Rồi sao chàng biết ta ở đây?"
"Trẫm tự có cách của trẫm."
Ồ. . . Tạ Thanh Anh nhớ đến nhóm thủ thị vệ ngày đêm tuần tra quanh Tạ phủ kia.
Cũng đúng, hắn là Hoàng đế, muốn điều tra tung tích một người có gì khó?
Vì thế, Tạ Thanh Anh chuyển sang chủ đề khác, nàng cười nói: "Thì ra Lăng Hương công chúa là cô cô của chàng."
Từ nhỏ đến lớn, nàng đã nghe qua không biết bao nhiêu giai thoại về chuyện tình công chúa và phò mã, không ngờ đến một ngày nàng có thể gặp bản thể, còn biến thành vãn bối của người.
Tiêu Trần Mạch cười đáp: "Bà là nữ nhi Văn Đức hoàng đế, muội muội tiên hoàng, đương nhiên là cô cô của trẫm."
Cũng đúng.
Nàng lại quên mất mối quan hệ này.
"Cô cô chàng trông trẻ tuổi quá, giống tỷ tỷ chàng hơn."
Lời Tạ Thanh Anh không phải lấy lòng, Lăng Hương công chúa có khí chất tao nhã, da thịt khi sương tái tuyết*, khóe mắt chẳng có chút nếp nhăn, nhìn thoáng qua không khác gì thiếu nữ đang độ xuân thì.
*Khi sương tái tuyết: Ý nói da dẻ đẹp, sương sớm, bông tuyết cũng không bằng.
"Thời trẻ cô cô chính là đại mỹ nhân tuyệt sắc của Đại Dận triều, mấy năm gần đây, tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thu-toi/1889736/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.