Ánh mắt nàng, cực kỳ trong suốt, giống như mặt nước hồ thu, trong thấy đáy.
Bị đôi mắt như vậy nhìn tha thiết, lòng can đảm cố gắng lắm mới hình thành, bỗng có chút chùng bước.
Hắn yếu ớt vùng vẫy giãy chết, sau đó hỏi nàng: "Khụ, nàng nhất định phải bắt được người đó sao?"
Tạ Thanh Anh nhíu mày làm ra vẻ căm hận, "Đương nhiên! Người nọ vấy bẩn sự trong sạch của ta, ta hận không thể lập tức bắt hắn, để hắn trải qua nỗi thống khổ của ta, gấp trăm lần, gấp ngàn lần.
Nghe thế, Tiêu Trần Mạch nuốt nước bọt.
Gấp trăm lần, gấp ngàn lần?
Hai lần đó, ngoại trừ dùng sức mạnh với nàng, ta đã gây ra tội ác tày trời gì chứ?
Hắn phải nghĩ thật kỹ mới được.
Nhưng mà Tạ Thanh Anh không đợi được nữa, nàng duỗi ngón tay chọt chọt lồng ngực hắn thúc giục: "Chàng mau nói đi!"
". . ."
Không biết làm sao cho phải, Tiêu Trần Mạch bày ra dáng vẻ anh dũng hi sinh, nói với nàng: "Thật ra, bây giờ thích khách kia đang ở trước mặt nàng, chính là trẫm."
"Chàng nói gì?" Tạ Thanh Anh khϊếp sợ nhìn hắn, ánh mắt không thể nào tin nổi.
"Thanh nhi," Tiêu Trần Mạch rũ mắt, không dám đối mặt với nàng, hắn hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp: "Đều do trẫm không tốt, trẫm xin lỗi nàng. . ."
"Hoàng thượng!" Tạ Thanh Anh làm ra vẻ mới hoàn hồn sau khi khϊếp sợ, nàng cắt ngang lời hắn: "Chàng nói gì vậy? Sao có thể là chàng được? Lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thu-toi/1889732/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.