Muốn làm liền làm, nửa đêm Ứng Thải Mị len lén đứng dậy thay một thân y phục, nhảy lên nóc nhà chạy thẳng đến Đào Nguyên điện. Đoạn thời gian này vì phải chiếu cố Hoắc Cảnh Duệ, để ý tâm tình của hắn nên đã hơn nửa tháng không gặp Liên Tiêu.
Trong lòng Ứng Thải Mị không khỏi có chút áy náy, Liên Tiêu vất vả tiến cung là vì mình, nàng lại quăng sư phụ ở sau đầu, còn bất cẩn đánh mất nguyên âm, bị Hoắc Cảnh Duệ lừa tới tay.
Nàng cắn môi dưới, đứng chần chừ trong rừng hoa đào.
Nếu đứng trước mặt Liên Tiêu, hắn tuyệt đối sẽ nhìn thấy, Ứng Thải Mị có một chút tâm hoảng ý loạn, do dự không tiến.
".....Mị nhi đã đến, sao không vào trong?" Một bóng trắng đi ra từ sâu bên trong rừng đào, thân ảnh cao lớn tuấn tú giống như lúc trước. Âm thanh lành lạnh tĩnh nhã, Ứng Thải Mị nghe vào tai chỉ cảm thấy thân thiết quen thuộc.
"Sư phụ." Nàng gọi một cách ôn nhu, không tự chủ được mà cúi đầu.
Liên Tiêu nhẹ nhàng cười, làm như không để ý, giẫm chân tại chỗ mà đến: "Mấy ngày không gặp, sao Mị nhi lại trở nên xấu hổ như vậy, lại không dám ngẩng đầu nhìn vi sư?"
Chỉ là khi đi đến trước mặt, ánh mắt nhìn Ứng Thải Mị liền lóe lên, sắc mặt không khỏi biến đổi. Nhìn đồ nhi của mình từ trên xuống dưới, khóe miệng tươi cười của Liên Tiêu dần dần nhạt đi.
Nhung nhan tuấn mỹ mang theo ý lạnh, đôi mắt Liên Tiêu hiện lên sự tức giận tột cùng. Tuy đáy lòng đều đã biết tất cả nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: "Là ai?"
Ứng Thải Mị biết là sẽ không thoát khỏi đôi mắt của Liên Tiêu, mím môi cúi đầu sắp dán hết lên ngực, chột dạ nhỏ giọng nói: "Sư phụ, ta....."
"Là ai?" Liên Tiêu giận không hết, khó có được thấy hắn thất thố bước đến nắm chặt lấy hai cánh tay nàng: "Đến tột cùng là người nào dám làm như vậy!"
Ứng Thải Mị càng quẫn bách cúi đầu, cảm giác mình không còn mặt mũi để đối mặt với Liên Tiêu.
Liên Tiêu hít một hơi thật sâu, chậm rãi bình phục lại, lực tay cầm lấy cánh tay nàng càng mạnh hơn: "Là......hoàng thượng sao?"
"Vâng." Ứng Thải Mị trả lời nhỏ đến mức gần như không nghe thấy tiếng, nhưng Liên Tiêu có nhĩ lực phi phàm thì làm sao không nghe được?
Hắn từng nghĩ qua rất nhiều khả năng, chỉ là không ngờ Hoắc Cảnh Duệ sẽ nhân cơ hội chiếm lấy nguyên âm của Ứng Thải Mị.
Thảo nào sư phụ nói mình có thiên phú về phương diện võ công cùng y thuật, đáng tiếc vẫn không phải là đối thủ của Hoắc Cảnh Duệ.
Liên Tiêu đã từng không phục, bây giờ lại nghiêm túc nghĩ lại, rõ ràng từ nhỏ Hoắc Cảnh Duệ lớn lên trong thâm cung, lòng dạ cực sâu, không phải người bình thường có thể so sánh.
Hắn nhắm mắt lại, che giấu sự phận hẫn cùng tức giận dưới đáy mắt, để khỏi dọa sợ Ứng Thải Mị.
Chính mình còn không phải là đối thủ của Hoắc Cảnh Duệ, huống chi là Ứng Thải Mị?
Liên Tiêu biết rõ mình không thể giận chó đánh mèo lên Ứng Thải Mị, lại nhịn không được mà thương tâm, cảm thấy ngực trướng đau như có vạn tiễn xuyên tâm.
Hắn cuối cùng là người thua, còn cho rằng sẽ hòa nhau một ván, ai biết lại bị Hoắc Cảnh Duệ lợi dụng ngược lại.
Chậm rãi mở mắt ra, hắn chăm chú nhìn đồ đệ mình nuôi lớn. Bộ dạng Ứng Thải Mị vẫn xinh đẹp như vậy, bây giờ mái tóc dài tùy ý buộc lên, gương mặt không phấn son, y phục huân hương không mặc, cũng không mang trang sức. Đôi mắt đẹp như một quả cầu nước, giữa trán như có một tia quyến rũ, đôi môi căng mọng, toàn thân hiện lên khí tức câu người.
Không phải đẹp nhất nhưng so với trước đây càng mê người hơn.
Liên Tiêu biết đây là Hoắc Cảnh Duệ khiến cho Ứng Thải Mị trở nên như vậy. Bởi vì hoàng đế nên bây giờ mới có Ứng Thải Mị.
Hắn từng cho rằng Ứng Thải Mị sẽ chỉ nở rộ dưới thân mình, toát lên tư thái đẹp nhất, bây giờ lại thay người khác làm giá y, sao có thể không đau lòng?
Liên Tiêu cảm thấy khí huyết toàn thân hỗn loạn, một ngụm máu trào lên ở yết hầu, chỉ cố gắng nuốt xuống.
Ứng Thải Mị ngẩng đầu thoáng nhìn, không khỏi thất kinh, vội vàng đỡ lấy Liên Tiêu: "Sư phụ, đều là do đồ nhi không tốt, người đừng làm tổn hại thân thể!"
Liên Tiêu vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ôn nhu nói: "Không trách ngươi, là do vi sư......Đến, đỡ ta đi vào điều tức."
Ứng Thải Mị ngoan ngoãn đỡ Liên Tiêu vào trong điện, Bạch Mai đứng ở ngoài cửa muốn nói lại thôi, dưới ánh mắt cảnh cáo của Liên Tiêu khiến cho sắc mặt Bạch Mai trắng bệch, đứng im tại chỗ, không dám bước về phía trước một bước.
Mắt thấy thân ảnh hai người biến mất bên trong, thậm chí còn đóng cửa lại, Bạch Mai cảm thấy trong lòng như có một đao bổ vào, vành mắt ửng đỏ, chỉ có thể nuốt hết mọi khổ sở vào trong, vừa lo vừa khó chịu nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đứng canh giữ ở cửa để không cho người khác đi vào quấy rầy Liên Tiêu.
Ứng Thải Mị lo lắng nhìn Liên Tiêu, qua nhiều năm như vậy sư phụ vẫn luôn thanh tâm quả dục, chưa từng tức giận như bây giờ?
Nội tức hỗn loạn, nếu không phải trên người hắn có nhiều đan dược thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
"Sư phụ, đều là đồ nhi sai, làm hại người như vậy." Trong lòng nàng áy náy, quỳ gối bên chân Liên Tiêu, vẻ mặt ảo não.
Liền thiếu chút nữa Liên Tiêu có thể sẽ bị hủy hết một thân công lực, sao Ứng Thải Mị không lo lắng cho được?
Bàn tay Liên Tiêu đặt trên đầu nàng, cảm thụ được lòng bàn tay mềm mại xoa dịu, khẽ lắc đầu: "Mị nhi, là do công lực của vi sư chưa đủ nên lúc này nội tức rối loạn, nghỉ ngơi một chút là được."
Hắn nhíu mày nói tiếp: "Đan dược chỉ còn hai lọ, sợ là không đủ dùng...."
Ứng Thải Mị vội vàng ngẩng đầu lên, đem việc này ôm vào người: "Sư phụ đừng lo, để đồ nhi đi luyện đan dược."
Nàng gấp gáp đứng lên thì Liên Tiêu mỉn cười kéo nàng lại: "Đừng nóng lòng, có biết lúc chế dược mà lo lắng sẽ tối kỵ không? Dược của vi sư ở đây đều có sẵn, để Bạch Mai dẫn ngươi đến phòng chế dược đi."
Ứng Thải Mị ngẩn ra, nàng vốn định quay về Di Xuân điện luyện chế, nghe Liên Tiêu nói xong cũng cảm thấy bên cạnh hắn bây giờ không có những người khác chiếu cố, Bạch Mai lại không biết võ công, lại không biết y thuật, sao có thể giúp đỡ sư phụ?
Chẳng thà nàng lưu lại để chiếu cố sư phụ thật tốt.
Về phần Di Xuân điện bên kia, dù sao bây giờ hoàng thượng cũng vui vẻ, thân thể vô cùng tốt, nguyên âm của mình đã bị lấy đi, trên người cũng đã không còn thứ mà hắn muốn, cần gì phải để ý tới hắn?
Ứng Thải Mị cắn môi, âm thầm nhíu mày, chung quy vẫn đứng dậy theo sát Bạch Mai đi đến phòng thuốc.
Bây giờ thân thể Liên Tiêu quan trọng, nàng nhanh chóng thấy nhiều bình đan dược để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào ập đến.
Ứng Thải Mị cùng Liên Tiêu ở sư môn một thời gian, tuy nói thường xuyên cùng nhau bế quan tu luyện, không đến mức cùng ăn cùng ở, đối với yêu thích của sư phụ rõ như lòng bàn tay.
Bất kể là thức ăn hay là những thói quen nhỏ thường ngày nàng đều biết rõ mồn một, chiếu cố Liên Tiêu thập phần thuận buồm xuôi gió, cũng làm cho lòng nàng thoải mái.
Bạch Mai ở bên cạnh chỉ có thể mở to mắt nhìn, nếu không chỉ giúp thì chỉ làm trợ thủ, đi phân phó việc, không khỏi cảm giác bản thân không có đất dụng võ.
"Nương nương, những chuyện nhỏ nhặt này để nô tỳ làm cho." Bạch Mai nhìn sắc mặt tái nhợt của Liên Tiêu, hình như là bị thương, trong lòng tuy lo lắng nhưng lại không dám hỏi thẳng.
Trước đây nàng bên cạnh Ứng Thải Mị, sau khi nương nương bệnh nặng một trận cho tới bây giờ cũng không có sai bảo nàng nhiều, lại có Thanh Mai trông chừng, tất nhiên là nàng rất tiêu dao khoái hoạt.
Bây giờ một mình ở Đào Nguyên điện, đều là những cung nhân của hoàng thượng, quy củ còn lớn hơn, Bạch Mai nhập gia tùy tục, tự nhiên không thể để mình khác người, ngoan ngoãn học tốt quy củ để không bị người khác khinh thị, dần dần càng ngày càng thành thục, khó có được qua đây nhìn thấy Thanh Mai không khỏi thấp giọng than nhẹ.
Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn Bạch Mai một cái, cười lắc đầu: "Không sao, ta có thể thị hậu sư phụ là chuyện hiển nhiên."
Hơn nữa nếu không phải do nàng thì Liên Tiêu sẽ không trở nên như vậy, đáy lòng nàng lại áy náy khó chịu, đương nhiên là muốn làm gì đó cho Liên Tiêu. Bạch Mai cúi đầu nhu thuận đáp lại, tiếp nhận chén canh mà cung nhân bưng đến, liền muốn tiến lên hầu hạ Liên Tiêu uống thuốc.
Ứng Thải Mị ngăn lại, tỉ mỉ ngửi ngửi, lúc này mới yên lòng.
Ở trong cung này nàng không dám lỗ mãng, thức ăn dâng lên phải kiểm tra kỹ lưỡng mới đưa đến cho Liên Tiêu. Sư phụ có thể hạ dược đối phó Hoắc Cảnh Duệ, ai biết hắn có ăn miếng trả miếng hay không?
Liên Tiêu nhìn Ứng Thải Mị một cái thật sâu, nhận chén thuốc liền uống một ngụm, dường như đã quen với mùi thuốc đắng nồng, chân mày cũng không hề nhíu lại.
Ứng Thải Mị không khỏi hoảng hốt, nếu là Hoắc Cảnh Duệ nhất định sẽ quấn quít làm nũng một phen, giả bộ đáng thương dựa trên người nàng, còn phải bắt nàng mớm thuốc cho thì mới bỏ qua.
Nàng lấy lại tinh thần, không khỏi hoảng hốt, tại sao lại nhớ tới Hoắc Cảnh Duệ?
Nam nhân này da mặt rất dày, sợ là đến kiếm cũng đâm không thủng, sao có thể đánh đồng hắn với sư phụ?
"Mị nhi, làm sao vậy?" Liên Tiêu buông bát, nhìn thấy sắc mặt Ứng Thải Mị trắng bệch, không khỏi mở miệng hỏi.
"Không có gì." Nàng vội xua tay, nếu bị sư phụ biết mình nhớ tới Hoắc Cảnh Duệ, sợ sẽ thấy khó chịu: "Sư phụ cảm thấy khá hơn chút nào không? Có muốn đồ nhi vận công điều tức hay không?"
Liên Tiêu chỉ trầm ngâm trong chốc lát, bản tính kiêu ngạo của hắn muốn cự tuyệt, lại do dự một chút, vẫn là gật đầu. Không để Ứng Thải Mị lưu lại thì tiện nghi cho hoàng đế.
Lại nói hoàng đế không hề tỏ ra yếu kém để lừa được Ứng Thải Mị, hắn sao có thể lại thua?
Có đôi khi, Liên Tiêu cảm thấy do mình không buông bỏ xuống được, lúc này mới để cho hắn chui được vào lỗ hổng.
Hắn và Ứng Thải Mị đã sống bên nhau hơn mười năm, Ứng Thải Mị mới ở trong cung có một năm thì Hoắc Cảnh Duệ sao có thể đơn giản chiếm được tâm của Ứng Thải Mị!
Liên Tiêu không phải là kẻ ngu dốt, nếu không thay đổi sợ là sẽ thua thảm hại.
Nhìn thấy Liên Tiêu gật đầu, Ứng Thải Mị đang định có nên phái Bạch Mai đến Di Xuân điện báo một tiếng, để cho Hoắc Cảnh Duệ có đến tìm nàng sẽ không nhìn thấy người.
Thế nhưng nghĩ lại, dù sao Hoắc Cảnh Duệ cũng biết nàng không muốn gặp hắn, nàng cần gì mỏi mắt trông mong nói cho Hoắc Cảnh Duệ biết hành tung của mình?
Ứng Thải Mị nhíu mày, ngồi trên giường, cởi áo ngoài của Liên Tiêu, hai tay nàng đặt lên lưng hắn nhắm mắt lại vận công điều tức cho sư phụ.
Một luồng nội lực từng chút truyền vào, nàng vội vàng gạt bỏ Hoắc Cảnh Duệ ra khỏi đầu, chuyên tâm vận công.
Ứng Thải Mị liên tục mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, cộng thêm thân thể có chút suy yếu, lung lay đứng dậy: "Sư phụ điều tức cho tốt, chớ dùng nội lực lung tung."
Liên Tiêu đỡ lấy Ứng Thải Mị, đôi mắt đen láy cụp xuống: "Nếu mệt mỏi, không bằng Mị nhi ở chỗ này nghỉ ngơi một chút rồi trở về?"
"Này....." Không đợi Ứng Thải Mị trả lời, Liên Tiêu giơ tay lên nhẹ nhàng phất một cái, nàng liền nhắm mắt ngã xuống.
Bạch Mai kinh hô một tiếng, liền thấy Liên Tiêu ôm lấy Ứng Thải Mị vào trong lòng.
Lúc Hoắc Cảnh Duệ từ Di Xuân điện đến, lọt vào tầm mắt hắn là Liên Tiêu đang dựa trên giường, tóc dài rối tung, y phục hỗn loạn, lộ ra một vùng ngực rắn chắc, bên môi như có ý cười, nhìn chằm chằm Ứng Thải Mị trong lòng đang mệt mỏi ngủ say, chỉ mặc một cái áo lót.
Tuấn nam mỹ nữ như hải đường ngủ xuân, như một bức họa xinh đẹp, khiến cho Hoắc Cảnh Duệ tức giận công tâm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]