Editor: Sa Hạ
Đêm qua Hoắc Cảnh Duệ nghỉ lại Di Xuân điện, những phi tần trong hậu cung chỉ để trưng cho có. Cả đêm không biết có bao nhiêu tần phi như hoa như ngọc xé nát biết bao nhiêu cái khăn tay, không thể đối đầu với Ứng phi được.
Người này rất được sủng ái, nếu như mình mà động thủ đối phó, nói không chừng kết quả là mình chết. Không phải ai cũng là kẻ ngu dốt, thủ đoạn của hoàng thượng như thế nào các nàng đã chứng kiến, làm sao dám không coi hắn ra gì mà động tay động chân, không phải là muốn tìm chết sao?
Nhưng mà đúng thật là không có người sợ chết, dù sao hoàng thượng cũng không đặt chân tới những nơi khác trong hậu cung, đến mặt hoàng thượng các nàng còn không nhìn thấy huống chi là nói tới chuyện khác?
Còn không bằng chạm mặt một cái, tốt xấu không phải một mình trông phòng đợi tới lúc chết già mới thôi.
Thế nhưng người cũng không phải ngu xuẩn, mặc dù động thủ, nhưng lại trăm phương nghìn kế tìm một loại độc bên ngoài hoàng cung, vô sắc vô vị, người bình thường căn bản không thể phát hiện ra được.
Đến thái y cũng sẽ chuẩn đoán rằng cơ thể chỉ từ từ suy yếu, sau đó nếu bị dính phải phong hàn thì sẽ dần dần tắt thở.
Trong hậu cung có người thì vắt hết óc, có người thì thấy vui sướng khi người gặp họa, có người ăn dưa xem kịch, có người coi mọi chuyện không liên quan đến mình.
Nhân sinh bách thái chỉ tồn tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thinh-thuong-tiec/2545438/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.