Ứng Thải Mị vừa mới hỏi ra thành lời, trong lòng có chút thấp thỏm. Chỉ vì chuyện này nàng phải dò xét một phen, không nhìn ra bao nhiêu manh mối, đa số là suy đoán, cũng không biết có đắc tội với sư phụ khiến cho người không vui.
Liên Tiêu nhìn nàng một cái thật sâu, ngược lại không có trực tiếp trả lời, chỉ hỏi: "Làm sao Mị nhi cảm thấy là vi sư làm?"
Ứng Thải Mị ấp a ấp úng, có chút không trả lời được, liền nịnh nọt: "Trên đời ngoại trừ đệ tử ra, cũng chỉ có sư phụ tinh thông y dược."
Bọn họ đồng môn, lợi hại nhất không phải là dùng dược, mà là dùng độc và cổ.
Đáng tiếc mấy thứ này đều vô thanh vô tức, không để lại bất kỳ dấu vết gì. Thủ đoạn như vậy, Ứng Thải Mị không cảm thấy ai khác ngoài Liên Tiêu.
Mặc dù là hoàng thượng võ công hơn người, ở phương diện dùng dược có hơi lạ.
Trân chiêu nghi ở lãnh cung đã sớm phát điên, nếu như bị người hạ cổ, điều khiển để bóp chết hoàng quý phi, cũng sẽ không có người khác phát hiện ra điều gì bất thường.
Với tâm tư tinh diệu này, lại tính toán chính xác canh giờ nô tỳ hầu hạ hoàng quý phi rời khỏi, lặng yên không tiếng động lẻn vào được hậu cung canh giữ nghiêm ngặt, ngoại trừ sư phụ ra thì còn có thể là ai?
Ứng Thải Mị gần như lấy lòng nhưng lại nói ra những suy đoán, cũng không khiến cho Liên Tiêu giận dữ, ngược lại cong môi lên, lộ ra mấy phần yếu ớt: "Mị nhi khích lệ vi sư như vậy, chẳng lẽ là muốn thay thái sư thúc lấy lại công đạo?"
Phi tử ở lãnh cung đột nhiên chết, hoàng thượng mặc dù không thích các nàng nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nhúng tay vào chuyện hoàng cung, thậm chí người bên cạnh hắn tự ý làm chủ cũng đã mai táng hai tính mạng.
Ứng Thải Mị nhíu mày, xem ra sư phụ gián tiếp thừa nhận mình gây nên?
Chỉ là nàng hỏi Liên Tiêu, làm sao lại liên quan tới hoàng thượng?
Cúi đầu nhẹ nhàng cười, Ứng Thải Mị lắc đầu, có chút kỳ quái nhìn Liên Tiêu một cái: "Sư phụ, hoàng thượng là hoàng thượng, đồ nhi sao có thể thay hắn lấy lại công đạo?"
Nếu như nàng nói, sợ là hoàng thượng đã đoán được mấy phần nhưng vẫn không ra tay, hiển nhiên là ngầm đồng ý, lẽ nào lại tính sổ?
Nghĩ đến tính cách hoàng thượng trừng mắt khai báo, Ứng Thải Mị nhịn không được toát lên mấy phần hứng thú.
Không biết hoàng thượng chống lại sư phụ, hai người lộc tử thùy thủ*?
*Lộc tử thùy thủ: Con nai sẽ chết trong tay ai.
Thân là người giang hồ nhìn thấy hai đại cao thủ so chiêu, chung quy không thể nén được sự rung động và hưng phấn trong lòng.
Có thể nhìn thấy sư phụ cùng hoàng thượng, hai người lợi hại nhất trong môn phái trực tiếp so chiêu, một chút Ứng Thải Mị không thể chờ đợi được.
Liên Tiêu ôm eo nàng, chớp mắt cười: "Đúng vậy, thái sư thúc là thái sư thúc, Mị nhi là Mị nhi. Chẳng lẽ Mị nhi không cảm thấy là vi sư khi dễ thái sư thúc sao?"
Ứng Thải Mị cười: "Người thắng làm vua, người thua làm giặc, sao hoàng thượng có thể trách tội sư phụ?"
Đã thua thì sẽ cố gắng để hòa nhau một ván, hoặc là sầu não không vui hoặc hối hận, sẽ không động tới người trong môn.
Liên Tiêu chỉ biết rằng tâm của Ứng Thải Mị vẫn chưa hoàn toàn đặt trên người hoàng thượng, vậy cũng đã đủ rồi.
Mí mắt hắn vừa nhấc, thoáng nhìn một góc cung trang hồng nhạt ở ngoài cửa, nụ cười trên môi càng sâu hơn.
Ứng Thải Mị thật sự không hiểu Liên Tiêu làm sao nổi lên sát ý với hai vị phế phi ở lãnh cung, thật sự không giống với tính tình lạnh nhạt thường ngày của hắn.
Lại nghe thấy Liên Tiêu nhàn nhạt nói: "Mị nhi của ta làm sao để cho các nàng khi dễ được?"
Mặc dù cuối cùng hai người thất bại, cho dù hắn không ra tay thì cũng phải ở lãnh cung cô đơn tới già, Liên Tiêu lại không muốn để cho bọn họ dễ chịu.
Gia tộc của bọn họ xuống dốc, thế nhưng hai người chết không đơn giản, coi như là một loại biến tướng trừng phạt.
Phi tần ở lãnh cung muốn giữ thể diện sau khi chết, Liên Tiêu một chút cũng không để các nàng vừa lòng. Một người điên khùng, ô uế. Một người ốm yếu gầy gò, chết rất kinh khủng, nếu không thấy ngày xưa mình xinh đẹp ôn nhu, lại càng không có phong cảnh dĩ vãng.
Chắc hẳn đã mua chuộc cung nhân nhập liệm, sớm đã đem hai vị phi tần lưu ý. Mặc dù chuyện ngoài ý muốn không đơn giản, lại không có được nhân tâm, kết quả của bọn họ có thể làm một số người kinh sợ.
Liên Tiêu luôn như vậy, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền muốn làm cho các nàng không thể xoay người, một kích trúng đích, làm cho đối phương thua toàn bộ, thân bại danh liệt.
Ứng Thải Mị ngẩn ra, chậm rãi lắc đầu: "Sư phụ không cần như vậy, cho tới bây giờ đồ nhi không để các nàng vào mắt."
Bất quá chỉ là một số người lạ không quan hệ, nàng cũng không cần tính toán với hai người này.
Ngược lại mỗi người đều trình diễn một tiết mục hí kịch, làm cho Ứng Thải Mị không cảm thấy nhàm chán.
Nàng cũng hiểu rõ Liên Tiêu sẽ ra tay có bao nhiêu giận chó đánh mèo.
Dù sao trước kia hắn ở ngoài cung, thân bị trọng thương nhưng vẫn thanh trừng toàn bộ, không có cách nào phân tâm chiếu cố Ứng Thải Mị.
Ở trong môn phái, Liên Tiêu luyến tiếc để cho đồ nhi của mình chịu nửa phần ủy khuất, lại càng không thể tha thứ cho bản thân không để mắt đến nàng.
.Liên Tiêu vỗ vỗ sau lưng Ứng Thải Mị, ôn nhu cười: "Làm cho Mị nhi không thoải mái thì chính là làm vi sư không thoải mái. Việc nhỏ mà thôi, không tốn bao nhiêu tinh lực."
Đối với hắn mà nói, đối phó với hai phi tần không có công lực là một chuyện dễ dàng.
Thậm chí Liên Tiêu không cần tự mình vào cung thì cũng đủ để cho hai người trong lãnh cung tự chém giết nhau.
Ứng Thải Mị biết sư phụ luôn luôn bao che khuyết điểm, không ngờ chính mình vào cung lại làm cho Liên Tiêu áy náy, cảm thấy nàng bị ủy khuất, giơ tay ôm lấy hắn: "Sư phụ, đồ nhi ở trong cung rất tốt. Người không chỉ mập lên, công lực cũng nâng cao một bước."
Nhắc tới chuyện tăng công lực, đáy mắt Liên Tiêu hiện lên một tia lo lắng trong chớp mắt.
Ứng Thải Mị cảm giác được Liên Tiêu trầm mặc, nháy mắt, nhịn không được lại hỏi: "Chẳng lẽ chuyện của Ứng phủ cũng là bút tích của sư phụ?"
Thật ra chuyện ở lãnh cung và Ứng phủ có vài phần tương tự, thủ đoạn đơn giản rõ ràng, rất dễ làm cho người ta liên tưởng với nhau. Quan trong nhất là cả hai đều có liên quan tới Ứng Thải Mị.
Liên Tiêu không chút để ý gật đầu, sảng khoái thừa nhận: "Đồ nhi đã muốn trừng trị những người đó, vi sư biết được thì sao có thể không ra tay giúp?"
Ứng Thải Mị nheo mắt lại, trên mặt lộ ra mấy phần tức giận, ồn ào nói: "Đồ nhi không phải là tiểu hài tử, không cần sư phụ phải ba lần bốn lược giúp đỡ."
Việc này một mình nàng cũng có thể hoàn thành, Liên Tiêu xuất thủ làm nàng có cảm giác bản thân chưa trưởng thành, cần sư phụ giúp đỡ.
"Vi sư không có nghĩ như vậy, chẳng lẽ Mị nhi ghét bỏ vi sư nhiều chuyện?" Liên Tiêu nhìn người trong lòng, ánh mắt lộ ra mấy phần buồn bã đáng thương.
Ứng Thải Mị vội vàng lắc đầu: "Không thể nào......Chỉ là đồ nhi đã lớn, có nhiều chuyện tự mình có thể xử lý tốt, thật ra sư phụ không cần phải bận tâm như vậy."
"Được rồi, là vi sư nhiều chuyện, chỉ là không nhịn được muốn giúp đỡ ngươi." Đôi mắt Liên Tiêu tràn ngập sự thất vọng cùng khổ sở, nhẹ thở dài một tiếng: "Mị nhi đã lớn, không cần vi sư nữa sao?"
"Không phải." Ứng Thải Mị cảm thấy nàng vừa là người gây sự, lại làm Liên Tiêu khổ sở, có chút hối hận, uể oải cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu nhìn hắn, ôn nhu nói: "Mặc kệ Mị nhi có già đến khi rụng hết răng, cũng muốn sống cùng với sư phụ."
Tựa như quá khứ, ở phía sau núi cùng nhau đọc sách, luyện công, những ngày bình yên đều được khắc sâu trong lòng nàng. Cuộc sống thanh nhàn như vậy chính là điều mà nàng muốn hướng tới.
Môi Liên Tiêu khẽ nhếch lên, đôi mắt đen láy chỉ chứa bóng dáng của Ứng Thải Mị: "Chờ Mị nhi già rụng răng, sợ là vi sư đã không đi được nữa."
"Đến lúc đó, đồ nhi có thể cùng sư phụ đi du sơn ngoạn thủy, định cư ở một nơi hẻo lánh." Ứng Thải Mị nói xong, trong đầu bỗng dưng hiện lên thân ảnh của Hoắc Cảnh Duệ, cuộc sống ẩn cư như vậy cũng có thể có thêm Hoắc Cảnh Duệ?
Chỉ là trọng trách của hắn quá lớn, làm sao có thể cùng mình đi ẩn cư?
Ứng Thải Mị cười khổ lắc đầu, thực sự là bản thân quá tham lam luyến tiếc sự ôn nhu triền miên trên giường với hoàng thượng......
Liên Tiêu bỗng nhiên thấy nàng thất thần, tâm tư không để đây, hiển nhiên là nghĩ đến người khác, trong mắt thâm trầm như mưa rền gió dữ, suýt chút nữa đã lộ ra không che giấu được.
Trận chiến này vừa mới bắt đầu, hoàng đế đã chiếm trước tiên cơ.
Liên Tiêu không thể nhịn được, cũng sẽ không cho phép chuyện này cứ tiếp tục phát triển thêm......
Ứng Thải Mị cùng Liên Tiêu hàn thuyên một hồi, cho tới trước khi dùng bữa trưa mới lưu luyến rời khỏi Đào Nguyên điện, lặng lẽ trở lại Di Xuân điện.
Đáng tiếc nàng còn chưa vào phòng liền cảm nhận được khí tức quen thuộc từ xung quanh, không khỏi ngẩn ra, quang minh chính đại từ mái hiên nhảy xuống.
"Đi nơi nào?" Hoàng đế ngồi trên ghế quý phi, trong tay cầm một chén trà xanh đã vơi nhiều, hiển nhiên là đợi một lúc lâu.
Thanh Mai quỳ bên ngoài điện, cúi đầu, mơ hồ biết chủ tử trộm chạy ra ngoài, đáng tiếc không thể ngăn hoàng thượng vào trong. Quả nhiên vào nội điện, không thấy hình bóng của Ứng phi.
Hoàng thượng cũng không vội, sai nàng dâng trà lên, sau đó không lên tiếng nữa.
Thanh Mai sợ hãi cúi đầu, chỉ có thể thành thật quỳ gối trước điện xin tha tội.
"Hoàng thượng sao lại tới đây?" Ứng Thải Mị nhớ là sáng nay Hoắc Cảnh Duệ muốn triệu mấy vị đại thần, lúc này mới nhân cơ hội chạy ra ngoài tìm Liên Tiêu.
Tuy nói nàng luôn luôn không có cảm giác mình là người bên gối hoàng thượng, phải thành thật ở trong tẩm điện chờ hoàng thượng tuyên triệu sủng hạnh. Thế nhưng đối với vị thái thái sư thúc này, Ứng Thải Mị không dám đắc tội.
Bây giờ chính mình còn ngóng trông Hoắc Cảnh Duệ giúp để tăng công lực. Hơn nữa Hoắc Cảnh Duệ là con người biết cảm kích, có khẩu vị với Ứng Thải Mị, còn luyến tiếc không buông, không khỏi có mấy phần lấy lòng thân mật.
"Trẫm đến đây còn không biết ái phi có sở thích trèo tường. Cửa chính không đi, còn muốn lén leo nóc nhà chạy ra." Hoắc Cảnh Duệ nhíu mày, ngữ điệu có chút không vui.
Hắn không cần muốn, cũng hiểu rõ Ứng Thải Mị sẽ đi chỗ nào.
Trong hoàng cung này, ngoại trừ đến Đào Nguyên điện tìm Liên Tiêu, còn có thể đi chỗ nào?
Hoắc Cảnh Duệ sẽ không cảm thấy Ứng Thải Mị còn có tâm tư leo cửa sổ ra mà không phải đi từ chính ra ngự hoa viên ngắm hoa!
"Bất quá chỉ nói có một số chuyện với sư phụ, làm sáng tỏ nghi ngờ mới về." Ứng Thải Mị ngồi bên cạnh Hoắc Cảnh Duệ, đổ chén trà lạnh đi, phân phó Thanh Mai quỳ bên ngoài đi thay bình trà nóng. Truyện Xuyên Không
Hoắc Cảnh Duệ cũng biết nàng yêu thương đại cung nữ bên người, cũng theo ý Ứng Thải Mị, không mở miệng ngăn cản, chỉ cách bàn trà nghiêng người lên trước, ở trên môi nàng hung hăng hôn một cái: "Đi hỏi cái gì? Không cho cung nữ bên người truyền lời, lại tự mình tới?"
Đáy mắt Hoắc Cảnh Duệ bốc lửa, nâng cằm Ứng Thải Mị: "Để cho Liên Tiêu ở đây không phải để nữ nhân của trẫm chạy tới gặp."
Vừa nghĩ tới Ứng Thải Mị có khả năng ở trong lòng Liên Tiêu, hai người khanh khanh ta ta nói hết tình ly biệt, Hoắc Cảnh Duệ không nén được lửa giận trong lòng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]