Ứng Thải Mị vừa mới hỏi ra thành lời, trong lòng có chút thấp thỏm. Chỉ vì chuyện này nàng phải dò xét một phen, không nhìn ra bao nhiêu manh mối, đa số là suy đoán, cũng không biết có đắc tội với sư phụ khiến cho người không vui.
Liên Tiêu nhìn nàng một cái thật sâu, ngược lại không có trực tiếp trả lời, chỉ hỏi: "Làm sao Mị nhi cảm thấy là vi sư làm?"
Ứng Thải Mị ấp a ấp úng, có chút không trả lời được, liền nịnh nọt: "Trên đời ngoại trừ đệ tử ra, cũng chỉ có sư phụ tinh thông y dược."
Bọn họ đồng môn, lợi hại nhất không phải là dùng dược, mà là dùng độc và cổ.
Đáng tiếc mấy thứ này đều vô thanh vô tức, không để lại bất kỳ dấu vết gì. Thủ đoạn như vậy, Ứng Thải Mị không cảm thấy ai khác ngoài Liên Tiêu.
Mặc dù là hoàng thượng võ công hơn người, ở phương diện dùng dược có hơi lạ.
Trân chiêu nghi ở lãnh cung đã sớm phát điên, nếu như bị người hạ cổ, điều khiển để bóp chết hoàng quý phi, cũng sẽ không có người khác phát hiện ra điều gì bất thường.
Với tâm tư tinh diệu này, lại tính toán chính xác canh giờ nô tỳ hầu hạ hoàng quý phi rời khỏi, lặng yên không tiếng động lẻn vào được hậu cung canh giữ nghiêm ngặt, ngoại trừ sư phụ ra thì còn có thể là ai?
Ứng Thải Mị gần như lấy lòng nhưng lại nói ra những suy đoán, cũng không khiến cho Liên Tiêu giận dữ, ngược lại cong môi lên, lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thinh-thuong-tiec/2545423/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.