Ứng Thải Mị đùa giỡn phi thường vui vẻ, lưỡi đao lạnh lẽo chậm rãi lướt xuống ngực hoàng đế, di chuyển trên bụng tới đai lưng của hắn, hai ba cái liền xé nát, rất nhanh liền rơi xuống.
Hoắc Cảnh Duệ nhìn nàng hổ nháo, lại cũng không muốn bị trừng phạt mới ngoan, cầm lấy cổ tay Ứng Thải Mị cười cười: "Chẳng lẽ ái phi muốn trẫm thành thái giám? Đến lúc đó sợ là ái phi phải tịch mịch trong khuê phòng."
Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn hắn một cái, hừ lạnh rút tay về, nhưng vẫn cầm lấy thùy chủy lên, vỗ vỗ ngực hoàng đế, eo nhỏ lắc một cái: "Hoàng thượng chớ lộn xộn, đao kiếm không có mắt, quay đầu lại thì không thể oán giận thiếp."
Hoắc Cảnh Duệ nhíu mày, nhìn không ra người trên thân mình rốt cuộc muốn làm cái gì, rất ngoan ngoãn nằm bất động.
Ứng Thải Mị cong môi cười, đỡ thắt lưng chậm rãi ngồi xuống, thùy chủy vẫn để ngang ngực hoàng đế.
Hoàng đế động cũng không thể động, lại nói lửa nóng dưới thân liên tục dâng lên, làm cho hắn dở khóc dở cười.
Thì ra là Ứng Thải Mị muốn đánh cái chủ ý này, nàng đùa giỡn được thỏa mãn, lại muốn hắn không được nhúc nhích, chỉ bị động tiếp nhận....
Ứng Thải Mị đem hoàng đế ăn không còn một mảnh, bột phấn cũng không để lại, cảm thấy toàn thân khoan khoái, đan điền ăn no, khó có được đối với hoàng đế tươi cười: "Vị đạo của hoàng thượng, thiếp cảm giác càng ngày càng tốt."
Khí tức của Hoắc Cảnh Duệ có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thinh-thuong-tiec/2545399/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.