Chương trước
Chương sau
"Nô tỳ bái kiến Ứng phi nương nương, nương nương cát tường."

Cho dù là trưởng bối, nhưng ở trong cung vẫn phải xưng là nô tỳ. Ứng Thải Mị quét mắt nhìn ba nữ nhân đang quỳ dưới đất, phía sau mấy người đó là hai tiểu cô nương khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, nàng không dấu vết mà cong khóe miệng lên.

Nàng còn thấy lạ, đột nhiên thân thích nào đó nghĩ tới chuyện tiến cung thăm mình, thì ra là thế.

Thanh Mai hơi nhíu mày, sắc mặt Bạch Mai thì đã đen lại.

Gặp qua vô sỉ, chưa thấy qua vô sỉ như vậy.

Có chuyện thì trốn rất xa, vừa nhìn thấy lợi ích liền tìm đến, vội vàng tới lấy lòng.

Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?

Bạch Mai hận không thể đem cái đám này quét ra ngoài, để nơi này được thanh tịnh.

Ứng Thải Mị hiểu được mục đích của bọn họ, cũng không để trong lòng: "Tất cả đứng lên đi, Thanh Mai, tứ tọa."

Lúc này một đám mợ thím tạ ơn, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống.

Thím len lén nhìn Ứng phi một cái, không khỏi có chút hoảng thần. Nguyên bản tiểu cô nương kiều diểm hay bốc đồng kia, bây giờ tự nhiên cao quý, mặc tơ lụa, đeo trang sức quý báu, đoan trang minh diễm, vừa nhìn liền biết ở hậu cung rất được sủng ái.

Vài ngày trước, hoàng hậu nương nương còn chưa bị giáng vị, Uyển sung viện vẫn còn, cũng không nghe thấy vị chất nữ này được sủng ái, lúc đó mới không nịnh bợ. Bây giờ xem ra bọn họ đã nhìn nhầm.



Hoàng quý phi bị nhốt trong lãnh cung, Uyển sung viện không hiểu sao lại chết, chỉ có vị Ứng phi này vẫn cho là không được sủng liền một đường tấn vị, hôm nay lại dưới một người trên vạn người.

Nhưng thật ra mợ của Ứng phi cũng không muốn, mẹ đẻ Ứng phi đã bệnh chết, nguyên bản cùng Ứng phủ không có lui tới. Hôm nay đến đây bất quá cũng là bị hai người khác kéo tới, nhân cơ hội này tiến cung xem sao, coi như là đã làm hết cấp bậc lễ nghĩa, dính một chút vinh quang cho nữ nhi.

Bà mợ tựa phi tựa tiếu liếc nhìn hai tiểu cô nương đang ở độ tuổi thanh xuân phía sau thím, các nàng đánh chủ ý quá rõ ràng, cũng không sợ chọc giận Ứng phi.

Mặc dù có khéo léo, người trong nhà lại mang theo cô nương đến phân sủng, cùng trước mặt vẽ mặt thì có gì khác nhau?

"Đã hơn một năm không gặp, nương nương ngày càng xinh đẹp động lòng người." Nhị thúc mẫu cười, há miệng liền tán thưởng Ứng Thải Mị.

Tam thúc mẫu cũng không cam lòng rớt lại phía sau, vội vã phụ họa: "Chính là càng ngày càng giống với tẩu tử."

Ứng Thải Mị nhíu mày, nguyên bản nàng còn thấy lo lắng họ hàng gần nhìn ra cái gì đó, bây giờ là do mình nghĩ nhiều.

Bởi vì là nữ quyến nên không có cách bình phong, nàng và Ứng mỹ nhân trước đây có bảy tám phần giống nhau, tóm lại cũng có chút khác. Thân thích này hiển nhiên trước đây cũng không có lui tới, vì thế căn bản không nhận ra có gì khác lạ.

Tam thúc mẫu nhắc tới mẹ đẻ của Ứng mỹ nhân, không nhịn được lấy khăn tay ra lau khóe mắt, làm như thập phần sầu não: "Lần tẩu tử ra đi cũng đã hơn 10 năm, thật là làm cho người ta tiếc hận. Nếu như nàng có thể nhìn thấy nương nương bây giờ, sợ là rất vui vẻ."

Ứng Thải Mị cười thầm, Ứng mỹ nhân đã sớm đi tới hoàng tuyền đoàn tụ với mẹ đẻ của nàng, nhìn thấy mình còn không phải sẽ ngất đi?

"Thím khen trật rồi." Nàng nhàn nhạt đáp lại, không vui không giận, chỉ phân phó Thanh Mai dâng trà điểm tâm, không có gợi chuyện cho đối phương nói tiếp.

Nhịn thúc mẫu sửng sốt, có chút vui sướng khi thấy người gặp họa. Đệ muội này làm bộ làm tịch, khiến nàng buồn nôn, bây giờ xem ra cũng không có vào mắt Ứng phi.

Tam thúc mẫu không thấy xấu hổ, vốn là muốn khiến cho Ứng phi hoài niệm mẹ đẻ, cứ theo đề tài này tiếp tục câu chuyện, nhất định sẽ thuận lợi.

Bây giờ Ứng phi không đáp lời, bà đột ngột nhắc tới nữa là không tốt.

Ứng Thải Mị vẫn đang đợi bọn họ nhanh chóng vào chủ đề chính, sau đó sớm đuổi người đi, để cho nàng được thanh tịnh, liền thờ ơ hỏi: "Qúy phủ như thế nào?"

Tinh thần nhị thúc mẫu lập tức tỉnh táo, vội vàng đem chuyện năm ngoái trượng phu của mình từ tiểu quan bát phẩm tấn thành thất phẩm, sau đó đem tiểu cô nương phía sau đẩy lên: "Nương nương, đây là đại nữ nhi Lăng nhi của nô tỳ, năm nay cập kê. Lúc trước nương nương vào cung, nàng cũng mới mười tuổi, vẫn luôn muốn nhìn thấy nương nương."

Bộ dáng của Lăng nhi có ba phần tương tự với Ứng mỹ nhân, chỉ là trên mặt có chút kiêu căng, làm lãng phí dung mạo tự nhiên kia hai phần.

Nàng ta không tình nguyện lại lần nữa quỳ xuống, hướng Ứng Thải Mị dập đầu.

Chỉ là nhãn lực của Ứng Thải Mị quá tốt, lúc Lăng Nhi vừa đứng dậy, trong chớp mắt xoẹt qua một tia chán ghét.

Xem ra trước đây Ứng mỹ nhân ở trong phủ cũng không được hoan nghênh. Đến đường muội cũng bày một bộ dáng không cam tâm tình nguyện hành lễ, hiển nhiên là không đặt Ứng mỹ nhân vào trong mắt.

Tam thúc mẫu cũng liền vội vàng đẩy một tiểu cô nương nhỏ tuổi lên trước, cười híp mắt giới thiệu: "Nương nương, đây là đại nữ nhi Hạnh nhi của nô tỳ, so với Lăng nhi nhỏ hơn một tuổi. Cầm kỳ thi họa như nương nương vậy, thường hay được sư phó tán thưởng."

Bà đối với nữ nhi này hết sức hài lòng, lời giới thiệu tràn đầy kiêu ngạo.

Ứng Thải Mị gật gật đầu, để cho Thanh Mai đem tặng hà bao cho hai cô nương làm quà gặp mặt.

Các nàng tiến cung không phải đến thăm nàng, đoán chừng là đến nhìn hoàng thượng.

Bất quá nàng cũng có chút chờ mong, ở trước mặt hoàng thượng, hai tiểu cô nương tính toán câu dẫn Hoắc Cảnh Duệ như thế nào?

Ứng Thải Mị vẫy tay, nói nhỏ mấy câu với Bạch Mai. Sắc mặt của Bạch Mai có chút chần chừ, lặng lẽ nhìn Thanh Mai một cái, bĩu môi mất hứng đi ra.

Ứng Thải Mị thịnh tình mời mợ và thím lưu lại dùng cơm, đương nhiên bọn họ hoan hỉ đáp ứng, hận không thể cả ngày đứng ở trong cung.

Trong cung cũng không phải người bình thường nào cũng có thể ra vào, các mệnh phụ của phi tần quanh năm cũng chỉ được tuyên triệu một hai lần, Cơ hội khó có được như vậy, hai người đương nhiên không muốn về sớm.

Ứng Thải Mị ngồi ở phía trên nhìn thấy rõ ràng, Lăng Nhi kiêu ngạo, biểu tình cơ hồ đều hiện lên hết trên mặt, rất dễ nhìn ra. Nhưng Hạnh Nhi tương đối nội liễm, nếu không phải công lực của nàng thâm hậu, nhãn lực phi phàm, cũng không thể trong thời gian ngắn nhìn ra được một chút đầu mối.

Qủa thực nữ tử muốn tiến cung, mặc dù tuổi nhỏ, cũng không phải là tiểu lương thiện.

Ứng Thải Mị nhìn có chút cao hứng, các thím ăn rất khoái trá, coi như khách và chủ đều vui vẻ.

"Hoàng thượng giá đáo ——"

Chờ sau khi ăn xong cũng nói chuyện phiếm mấy câu, liền nghe thấy âm thanh bén nhọn của thái giám vang lên, các thím cũng không thấy chói tai, ngược lại vui mừng đều lộ rõ trên mặt.

Bọn họ thiên tân vạn khổ tiến cung không phải để nữ nhi nhìn thấy hoàng đế hay sao?

Hoắc Cảnh Duệ nghe nói Ứng Thải Mị phái người đến thỉnh hắn, làm hắn rất ngạc nhiên. Nữ nhân này ở Di Xuân điện, căn bản không rời khỏi chỗ ngồi, còn lần đầu tiên chủ động mời mình.

Lại nghe nói mệnh phụ của Ứng phủ tiến cung, phỏng chừng là có trò hay để xem, Ứng Thải Mị mới thỉnh mình qua.

Có thể dổi được sự vui vẻ của Ứng Thải Mị, hắn cũng không để ý đi tới đó một chuyến.

Nhìn thấy hoàng thượng tuấn mỹ, mặc thường phục màu đen viền vàng, càng phong thần tuấn tú, Lăng Nhi nhìn đến ngây người, hai gò má của Hạnh Nhi cũng ửng đỏ.

Nghe nói bộ dáng của hoàng thượng rất tốt, không ngờ dung mạo lại đẹp như vậy. Cộng thêm khí chất oai hùng, hai tiểu cô nương mặc dù có tâm cơ đi nữa, lúc này trong đầu chỉ toàn một đoàn cây bông, chân tay luống cuống không biết làm thế nào cho phải.

Hoắc Cảnh Duệ thong thả ngồi bên cạnh Ứng Thải Mị, nhàn nhạt quét mắt nhìn phía bên dưới một cái, chỉ cười: "Chỗ này của ái phi thật là náo nhiệt."

Ứng Thải Mị mỉn cười, nếu không náo nhiệt thì sao gọi hoàng thượng đến đây?

Các thím nhìn thấy Ứng phi quả nhiên được sủng ái, hoàng đế đích thân nghênh giá, lại không ngồi ghế trên, trên mặt không có tức giận, giống như bình thường vẫn hay ngồi bên cạnh Ứng phi, hai người thấp giọng thì thầm, phảng phất làm cho người ta cảm nhận được như một đôi phu thê bình thường.

Các nàng hai mặt nhìn nhau, đáy lòng vừa mừng vừa sợ.

Cả kinh là địa vị Ứng phi trong lòng hoàng thượng thực sự quá cao. Nếu nữ nhi mình tiến cung, nói không chừng cũng chỉ có thể độc thủ khuê phòng. Về phần hỉ chính là nữ nhi nếu lấy được niềm tin từ Ứng phi, đợi nàng không thoải mái không thể thị tẩm thì có thể đẩy hoàng đế tới bên người, mặc dù không dính chút hào quang sủng ái nhưng có thể sinh hạ được hoàng tự, có gì không tốt?

Lăng Nhi nhìn thấy trong mắt hoàng đế tuấn mỹ bất phàm chỉ có Ứng phi, căn bản không thèm nhìn nàng ta một cái, trong lòng cảm thấy không cam, đáy mắt cũng có chút thất lạc.

Hạnh Nhi đã sớm biết từng phi tần một không có, chỉ có một mình Ứng phi chậm rãi bò lên do có hoàng thượng sủng ái. Mắt thấy là thật, trong lòng nàng không phải không thất vọng, nhưng cũng có dự liệu trong vòng.

Lạnh nhạt với hai vị đường muội một hồi lâu, Ứng Thải Mị phục hồi lại tinh thần cười nói: "Hoàng thượng, đây là mấy vị thím và mợ của thiếp ở Ứng gia. Phía sau là hai tiểu cô nương xinh đẹp Lăng Nhi cùng Hạnh Nhi."

Ngay trước mặt hoàng đế gọi thẳng khuê danh, Lăng Nhi và Hạnh Nhi đều mắc cỡ trốn phía sau mẫu thân, xấu hổi cúi đầu, chỉ lộ ra đỉnh đầu đen nhánh.

Hoàng đế lại cười cười, ngang nhiên dám mang nữ nhi nhà mình tiến cung, đánh cái chủ ý gì, không cần nghĩ cũng biết.

"Hai vị đường muội của ái phi bộ dạng xinh xắn, đã có hôn ước chưa?"

Ứng Thải Mị thấy Hoắc Cảnh Duệ theo lời mình, cũng cười: "Lăng Nhi mới cập kê, có thể đính hôn. Hạnh Nhi nhỏ hơn một năm, cũng không biết có được phép đính hôn không?"

Nhị thúc mẫu vội đáp: "Hồi hoàng thượng, hồi nương nương, tiểu nữ của nô tỳ chưa cho phép đính hôn. Nữ nhi nhà nô tỳ như áo bông nhỏ, muốn giữ lại bên người thêm hai năm nữa."

Ứng Thải Mị buồn cười, giữ hai năm? Khi cũng thành gái lỡ thì, muốn gả đi cũng không dễ dàng. Chẳng lẽ muốn đánh cái chủ ý tiến cung, lần trước tuyển chọn không thông qua, bây giờ tranh thủ tuổi chưa lớn nên mới mang nàng ta tới đây hạ thủ?

Cái bàn tính của nhị thúc mẫu thật lớn.

Tam thúc mẫu hừ lạnh trong lòng, thi họa của Lăng Nhi miễn cưỡng không đáng ngại, tính tình thanh cao, căn bản trong không hơn con cháu bình thường, lúc này mới chưa tìm hôn phối.

May mà Ứng phi bò lên, bằng không Lăng Nhi cũng đừng nghĩ gả ra ngoài.

Bà sắp xếp lại tâm tình, cũng cung kính trả lời: "Bẩm hoàng thượng, tiểu nữ của nô tỳ cũng chưa có cập kê, cũng chưa có hôn phối với ai cả."

Hoàng thượng hỏi như vậy làm cho đáy lòng của hai người ẩn ẩn có chút chờ mong, chẳng lẽ đã lọt vào mắt của hoàng thượng?

Muốn là thật, đó chính là phúc khí Ứng gia.

Có một phi tử không nó, nếu có hai nữ nhi tiến cung, hậu cung không phải là thiên hạ của Ứng gia hay sao?

Ứng phi không nói những lời ngăn cản, khẳng định trong lòng hiểu rõ. Thay vì tiện nghi cho người khác chẳng thà giúp đỡ thân thích của mình. Nếu như Lăng Nhi và Hạnh Nhi đứng vững vàng gót chân, cũng sẽ giúp đỡ nhau một chút.....

So với các thím đang khẩn trương, Ứng Thải Mị tự nhiên rất ung dung, còn mở miệng trêu ghẹo hoàng đế: "Hoàng thượng đột nhiên hỏi hôn sự của hai vị đường muội của thiếp, chẳng lẽ là coi trọng ai trong đó sao?"

Lăng Nhi và Hạnh Nhi trừng mắt thật lớn, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt gắt gao, nhìn đối phương không vừa mắt.

Người hoàng thượng nhìn trúng, nhất định là mình!

Hoắc Cảnh Duệ giơ tay nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi của Ứng Thải Mị, cử chỉ vô cùng thân thiết: "Ái phi thật sự bướng bỉnh....... Canh giờ không còn sớm, cửa cung sắp đóng, phái người tiễn thím và mợ nàng đi."

Ứng Thải Mị nhìn sắc trời, phất tay để Thanh Mai dẫn thím và mợ đi ra.

Hôm nay gieo xuống sự nghi ngờ dưới đáy lòng của hai người thím, quan hệ bằng mặt mà không bằng lòng giữa bọn họ sẽ nhanh chóng tan vỡ. Đến lúc đó, Ứng phủ sẽ rất náo nhiệt.

Ứng Thải Mị cho tới bây giờ là người có thù tất báo, đã thay thế Ứng mỹ nhân, nàng phải giúp nữ tử đáng thương này một tay.

Ứng tướng quân quanh năm chinh chiến bên ngoài, ít về nhà. Mẹ ruột mất sớm, tướng phủ đều do hai vị thím chủ trì. Nhị thúc mẫu trên mặt luôn hòa thuận nhưng lại ngầm cho nô tài khi dễ Ứng mỹ nhân; tam thúc mẫu thì biểu hiện hiền lành, đưa tới cho Ứng mỹ nhân không ít đồ tốt, một bộ dáng từ mẫu, làm cho Ứng mỹ nhân rất cảm kích.

Thế nhưng tính tình của nàng ngạo kiều tùy hứng, cũng không thiếu ma ma của tam thúc mẫu phái tới bên người tận lực dung túng mà ra.

Bây giờ tiểu chất nữ biến thành Ứng phi, lại nhịn không được chạy tới kiếm một chén canh.

Da mặt dày thế này làm cho Ứng Thải Mị cũng mặc cảm.

Chương này mình tặng bạn HuyenTran731004. Cảm ơn bạn đã ủng hộ ^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.