Hoắc Cảnh Duệ cuối đầu nhìn mỹ nhân dưới thân, hai gò má đỏ ửng, đôi mắt ướt sủng lưu chuyển long lanh, khiến người nhìn thấy mà thương tiếc.
Thật sự là một vưu vật, cho dù chưa nếm, cũng làm say lòng người.
Rượu không say người cũng tự say, mỹ nhân trong ngực, hắn không thể ngăn được toàn thân rung động.
Đầu ngón tay lần lượt dọc theo từng đường cong, chậm rãi trượt xuống, da thịt mịn màng, độ cong say lòng người, làm cho mắt của Hoắc Cảnh Duệ trở nên thật sâu.
Đôi mắt câu hồn kia của Ứng mỹ nhân liếc nhìn cùng ngượng ngùng và quyến luyến, giống như một cỗ thanh tuyền, làm cho Hoắc Cảnh Duệ cảm thấy cả người khoan khoái.
Hắn là đế vương, có tam cung lục viện, nhưng phi tần có thể làm cho đế vương quyến luyến rất ít, đa số các nàng vì gia tộc, hay một số đã nghĩ thông suốt muốn đạt quyền lợi lớn hơn, chính là địa vị cùng quyền lực.
Ánh mắt toàn tâm toàn ý, dường như ở Ứng mỹ nhân trước mặt, không phải nhìn đế vương cao cao tại thượng, mà là ánh mắt tâm tâm niệm niệm người yêu, nàng cùng mình chung giường, thì làm sao Hoắc Cảnh Duệ không thể động tâm cho được?
Trong hoàng cung thiếu nhất chính là chân tình thực lòng, bỏ mặc cô gái này ở nơi quạnh quẽ nào đó trong tẩm cung, đối với vưu vật Ứng mỹ nhân này không hề ấn tượng. Tối nay là thọ yến của mình, nàng thình lình xuất hiện trước mặt, làm cho Hoắc Cảnh Duệ hưng trí dạt dào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thinh-thuong-tiec/2545303/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.