Cần vương có nghĩ thế nào cũng không ra, rốt cuộc là xảy ra sai lầm ở đâu.
Hắn ẩn núp nhiều năm, cẩn thận từng bước, chính là vì ngày này. Nhưng bọn họ mới vừa khởi binh, còn chưa ra khỏi Cẩm Châu, đã bại trận.
Cố Tông Võ nên túc trực ở Hà Tây, thình lình như Thần từ trên trời giáng xuống. Đương nhiên là không thể so sánh binh lính từng tắm máu chinh chiến sa trường với đám lính được nuôi từ trên núi xuống.
Quân lính phía hắn ngã như rơm rạ, chẳng khác lọt vào bẫy thú. Hắn cẩn thận chọn lựa khu vực đánh trận, thế mà lại trở thành nhà tù bó chân chính mình.
Nhìn thấy Tiêu Dục Hành xuất hiện tại nơi này, Cần vương đã không còn ngạc nhiên nữa, như là trò đùa dai ngày xưa: “Thật không hổ là đứa cháu trai tài giỏi của ta, ngươi biết kế hoạch của ta từ lúc nào?!”
“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Hoàng thúc, không phải ngài cũng biết trẫm có năng lực kia sao?! Tự nhận đã giấu rất kín kẽ, nhưng chắc ngài nằm mơ cũng không ngờ tới, cái đuôi của ngài đã lộ ra từ mấy năm trước, trẫm để ngươi sống, chính là chờ ngày trừ tận gốc rễ.”
Tiêu Dục Hành xuống ngựa, bước lại gần hắn.
Cần vương bừng tỉnh, hắn vẫn luôn cho rằng bản thân đang thắng thế, thì ra chỉ là trò đùa của Hoàng đế, làm hắn sinh ra ảo giác chiến thắng đã nắm chắc trong tầm tay.
“Cố tướng quân mặc kệ Tây Bắc, chạy tới bên này, chỉ vì che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thay-toi-dau-tri-trong-hau-cung/3361694/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.