Chương trước
Chương sau
Chuyện xảy ra ở Ngự Thư Phòng, không khác sấm giữa đất bằng, khiến mọi người ở đây khiếp sợ. Trong ấn tượng của các triều thần, hoàng đế rất ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài như vậy. Tuy rằng tuổi trẻ, nhưng vẫn luôn làm người khó có thể hiểu thấu tâm tư của ngài ấy.

Mà hiện tại, bọn họ có thể trực tiếp cảm nhận được cơn giận của thiên tử. Trong lòng không thể không đoán già đoán non, hành xử nhanh như bão sấm, nghiêm khắc xử trí Lưu Trung thư là muốn giết gà dọa khỉ, hay là thật sự tình thâm ý trọng đối với Quý Phi như những gì bọn họ chứng kiến trước mắt.

Mọi người đoán không ra, điều duy nhất có thể khẳng định, chính là chuyện về Quý Phi, đó là cấm kỵ, không thể nhắc lại. Không nói đến thái độ của Hoàng Thượng, nhưng có bài học trước mắt, mọi người sợ hãi rụt cổ, cũng không dám nói thêm gì nữa.

Bên này mới vừa xảy ra chuyện, đương nhiên là Cố Linh Quân không biết, sau khi hỏi Liễu Phiêu Phiêu một cách kỹ càng tỉ mỉ, nàng trở lại trong cung của mình, ngồi ở kia một mình tự hỏi hồi lâu.

Lời đồn truyền đến ồn ào huyên náo như thế, sau lưng khẳng định là có người thêm củi thổi gió. Người này cao tay hơn Tấn Vương rất nhiều.

Xuống tay từ phía nàng, nếu Tiêu Dục Hành bị buộc vào thế chết, chẳng sợ chỉ là diễn trò, cũng là sẽ sinh ra ngăn cách với phụ thân nàng, người hiện tại tay cầm binh quyền khống chế Tây Bắc. Nếu là giữ được nàng, vậy danh tiếng hôn quân sẽ dính chặt trên đầu chàng ấy.

Thật đúng là rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Điều người đứng phía sau màn hy vọng nhất, không gì hơn Cố Tông Võ vì nàng mà phản bội Tiêu Dục Hành.

Chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, ngư ông đắt lợi.

Nhưng nàng biết, trong nguyên tác, Cố Tông Võ là bị buộc đến mức đường cùng, cũng chưa từng làm ra hành động gì phản bội đất nước, chỉ là… Cuối cùng ông lựa chon tự vận, kết cục quá mức bi thảm.

Trước kia đọc thì cảm thấy nữ phụ thật sự quá mức ngu ngốc, thật là một đứa con bất hiếu, hại phụ thân phải tự sát vì áy náy. Mà hiện giờ, người kia đã đổi thành nàng, nhiều ngày nói cười giao lưu với Cố Tông Võ, nói không có cảm tình là giả. truyentop.net

Nàng cũng dần dần nghi ngờ, không biết có nhớ nhầm hay không, vì, không hiểu sao, ký ức về nguyên tác và kiếp trước của nàng ngày một mơ hồ.

Cố Linh Quân nghĩ đến nhập thần, Tiêu Dục Hành vào cũng không phát hiện.

“Bệ hạ, sao ngài lại tới đây?”

Chuyện nghiêm trọng như vậy, tại sao không ở Ngự Thư Phòng xử lý mà đến chỗ nàng làm gì?!

Hay là…

Đã quyết định rồi, muốn tới báo cho nàng chuẩn bị tinh thần trước!

“Ăn cơm trước nói sau.” Sắc mặt Tiêu Dục Hành vẫn bình thường, giọng điệu cũng nghe ra khác thường.

Được nhắc nhở ăn cơm, Cố Linh Quân mới phát hiện không biết khi nào trời đã tối đen, nàng ngồi nghĩ nghĩ, vậy mà nghĩ hết cả một buổi trưa.

Bởi vì trong lòng có tâm sự, cho nên ăn mà không biết mùi vị gì, ăn hai đũa, đã ăn không vô.

Nàng không biết chuyện xảy ra ở Ngự Thư Phòng, nhưng Tiêu Dục Hành lại rõ ràng không thể rõ ràng hơn.

Gác đũa, giải thích: “Lời đồn là do Vu sư Nam Việt làm ra, người đã bị bắt, ngày mai sẽ chém đầu trước mắt dân chúng. Triều thần bắt tay cấu kết với phản động cũng đã bắt vào tù.”

Cố Linh Quân kinh ngạc miệng mở to, nàng nghĩ nát óc cả một buổi chiều, còn nghĩ đến xui nhất nàng sẽ giả chết rời khỏi hoàng cung, tránh gió bão một thời gian, tất cả các kế đều nghĩ đến.

Nhưng không nghĩ tới, hắn sẽ làm như vậy, ngay sau đó lại lo lắng: “Ngài làm như vậy, không phải càng tăng thêm oán hận từ miệng dân chúng sao. Lúc đó ngài…”

Tiêu Dục Hành trào phúng, cong cong khóe miệng, cắt ngang: “Tại sao trẫm phải tránh né cố kỵ mấy chuyện mê tín nhân gian đó.”

Cố Linh Quân hô hấp ngừng lại, hỏi: “Bệ hạ không tin những chuyện đó sao?”

Tiêu Dục Hành quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, tuy nói thong thả nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc: “Một chữ trẫm cũng không tin.”

Cố Linh Quân đột nhiên cảm giác được hốc mũi đau xót.

Thật ra, sau khi biết chuyện, không phải nàng không sợ hãi, nhưng vẫn luôn mạnh mẽ chống chọi. Hiện giờ chỉ nghe xong một câu bâng quơ từ miệng của chàng ấy, tất cả ủy khuất trong lòng đều ùa ra, không ngừng quay cuồng, rốt cuộc là ức chế không được. Đôi mắt cũng ê ẩm, nước mắt bắt đầu tuôn chảy.

Cắn môi, theo bản năng muốn quay mặt che giấu, nhưng lại bị Tiêu Dục Hành nắm một bên vai, không cho nàng quay mặt đi, nhẹ nhàng nắm lấy một bàn tay của nàng, nhẹ nhéo nhéo.

“Khóc cái gì, hửm!” Giọng của hắn vô cùng dịu dàng, cảm nhận độ ấm trong tay, càng khiến nàng muốn khóc hơn nữa.



“Rõ ràng thần thiếp có làm cái gì đâu, tại sao lại bị mắng là yêu phi, rõ ràng chỉ là hữu danh vô thật..”

Câu nói cuối cùng rất nhẹ, nhưng vẫn là bị Tiêu Dục Hành nghe được, nhéo nhéo tay nàng, cố ý trêu ghẹo: “Xem ra phải tìm ngàu tốt nào đó chứng thực rồi.”

Cố Linh Quân đỏ mặt: “Bệ hạ nói cái gì vậy?!”

Nhưng bị hắn trêu đùa như vậy, thần kinh căng chặt đã dần thả lỏng xuống, rốt cuộc lộ ra một nụ cười kể từ khi nghe được chuyện này.

Buổi trưa ngày hôm sau, pháp trường thành Tây đúng giờ đúng giờ chấp hành tử hình, có không ít bá tánh tiến đến vây xem.

Không phải đại thần trong triều chưa từng lo lắng đến hậu quả sau khi diễn ra việc này, lão thần đều ngồi trong thư phòng nghĩ đối sách, lại phát hiện hướng đi của chuyện này không giống như trong suy đoán của bọn họ.

Thật ra, việc này đã được truyền khắp nước, chẳng qua hôm nay là đạt tới đỉnh điểm nhất. Tiêu Dục Hành quyết đoán xử tử Vu sư Nam Việt, tất nhiên sẽ đưa tới một đợt tranh luận đầy nước miếng khác.

Nhưng mà khi có người muốn lén lút truyền bá, thì lập tức đã bị binh lính đến gô cổ đè đầu bỏ tù. Lúc đứng phía sau song sắt trong nhà tù, mới bắt đầu phát giác bản thân phạm phải tội gì, dám nói xấu Hoàng thượng chỉ có tội chết.

Thành Đông là nơi họp chợ, không biết khi nào xây dựng một sân khấu, cả ngày không gián đoạn trình diễn một bộ kịch. Nam nữ chính trong đó là Hoàng đế và Quý phi, hai người hiểu nhau, yêu nhau, cầm tay làm bạn.

Nhưng soán giả cố ý bôi nhọ phi tử là yêu tinh bám vào người, buộc hoàng đế xử tử Vu sư. Hoàng đế yêu thương Quý phi sâu tận trong xương máu, đương nhiên là nghe lời Quý phi. Sau khi giết trung thần, người dân nổi lên, hô hoán vương gia lên làm Hoàng đế.

Nói Hoàng thúc của hoàng đế mới là người được chọn cho ngai vàng, của thiên trả địa, người nào xứng đáng làm vua, ông trời đã định đoạt, không thể để kẻ không có tài lãnh đạo làm vua một nước.

Hoàng thúc nghe theo dân chúng, thành lập nghĩa quân tạo phản.

Khi nghĩa quân tiến vào trong hoàng cung, Hoàng thượng và Quý phi bị buộc tự sát ở trước ngai vàng.

Nhưng ai nào có biết, tất cả đều là âm mưu của Hoàng thúc.

Cũng không biết đoàn kịch này từ đâu ra, mà người diễn vai Quý phi rất linh động, từ dáng người yêu kiều dịu dàng, đến âm thanh ngọt ngào, diễn tả tình yêu của hai người vô cùng thê lương, xinh đẹp làm người nghe xong không thể không khóc.

Mọi người đắm chìm ở trong sự bi thương, lại nhớ đến mấy lời đồn gần đây, vẻ mặt đều là vừa mới tỉnh trong mộng.

Vở tuồng này còn không phải là nói về chuyện tình của Bệ hạ và Quý Phi sao?

Ngoài ra, còn có một nhóm người, đã theo đuổi cặp đôi Hoàng Thượng và Quý Phi từ lúc ra sách cho đến tận bây giời. Ở trong mắt bọn họ, Hoàng thượng và Quý phi là trời đất tạo nên một đôi, phải nên vĩnh viễn ở bên nhau.

Vừa nghe có người muốn hãm hại Quý Phi, muốn chia rẽ bọn họ, nhóm fans couple này lập tức nổi giận. Vén tay áo, viết văn, viết sách, lên phố lên án công khai, cường điệu Quý Phi là người đẹp có tấm lòng lương thiện, những kẻ ghen ăn tức ở kia đừng hòng chen vào phá hoại.

Mỗi khi nghe được ai nói xấu Quý phi, fans cp sẽ bất chấp tất cả cãi tới cùng.

“Ngươi biết Quý Phi của chúng ta tốt bụng biết bao nhiêu không hả?”

“Nói bậy bạ không bằng chứng, lương tâm ngươi bị chó gặm đi chơi kéo co rồi hả?”

Chỉ ngắn ngủn mấy ngày, tình thế lập tức xoay chuyển, lời đồn phần lớn không công mà phá.

Tuy lời đồn đã được xử lý êm đẹp, nhưng phản loạn nơi Tây Bắc lại càng ngày càng nặng, đến nay vẫn chưa tìm được cách giải quyết. Theo thời tiết dần dần ấm lại, tạm thời đã lấp kín chỗ đê bị vỡ, dịch bệnh cũng đã giảm bớt ba bốn phần, nhưng cũng chưa kiềm chế được, có xu thế dần dần mở rộng, nhất thời khiến lòng dân hoảng sợ.

Triều đình đã phái người đi xử lý, nhưng không thể nói giải quyết là giải quyết ngay được, bởi người dân không hợp tác, quan địa phương lại mặc kệ, chỉ lo khư khư giữ thân.

Điều này làm lưu dân bất mãn, sự bất mãn này ngày một tăng. Một bộ phận chạy về phương Nam, một bộ phận khác chạy về phía Hà Tây.

Tuy Hà Tây bị trả lại Đại Chu, nhưng Đột Quyết vẫn chưa giao hết toàn quyền cho Đại Chu. Làm chức vụ quan lại nơi này luôn rơi vào tình trạng có người quản lý, nhưng dân không nghe theo. Vì phân nửa dân trong thành là người Đột Quyết, làm sao họ có thể nghe theo lệnh của quan lại Đại Chu.

Chính vì thế, nơi này là địa phận loạn nhất.

Lần này dịch bệnh bùng nổ, tất nhiên Châu phủ mới vừa nhận chức sẽ phải mở cổng thành tiếp nhận lưu dân.

Bá tánh Hà Tây nghe xong, ai nấy cũng đều có ý kiến. Sau khi kháng nghị, phản đối không có hiệu quả, không ngờ lại chạy xin Đột Quyết giúp đỡ, hy vọng bọn họ cai quản nơi này.

Ngoài dự đoán mọi người, chính là, hoàng thất Đột Quyết cũng mang thái độ ái muội, vẫn không có cho câu trả lời chính xác.



Nhiều ngày nay Cố Linh Quân vẫn luôn nghĩ cách, xem có phương pháp nào có thể giải quyết được vấn đề này không. Nghe con số tử vong vì dịch bệnh ngày một tăng, nàng nhớ tới những chỉ tiêu phòng chống dịch kiếp trước được chính phủ gửi qua tin nhắn di động và trên bản tin TV hằng ngày.

Vì thế thử nói ra ý nghĩ của mình với Tiêu Dục Hành.

“Hoàng Thượng, có thể in một quyển sách ghi chú cách phòng chống dịch, rồi phát đều cho mỗi hộ dân được không?”

“Chúng ta ghi lại các bước phòng chống, ví dụ như quét dọn nơi ở sạch sẽ, ăn nóng uống nóng, giặt giũ mền mùng quần áo bằng nước ấm thường xuyên, rửa tay thật sạch trước khi ăn…”

“Cố gắng đi đến những vùng có dịch, người bị lây bệnh phải cách ly, nếu có gia súc chết phải lập tức thêu chôn, không thể thả sông hay để vậy ngoài hoang dã. À, chúng ta cũng có thể vẽ hình mấy cây thuốc để người dân biết cách hái và tự phòng chống.” Cố Linh Quân nói một hơi, nói ra hết những kiến thức mà bản thân biết.

Người đứng đầu Thái Y Viện cũng có mặt, nghe xong lời nàng nói, liên tục gật đầu: “Quý Phi nói có lý, đây đều là phương pháp có thể phòng chống dịch bệnh.”

Tiêu Dục Hành nghe xong kế hoạch của nàng cũng thấy được, lập tức sai người làm theo, Cố Linh Quân lại gọi Liễu Phiêu Phiêu tới, trong lúc nhất thời, cung của nàng người đến người đi vô cùng tấp nập nhộn nhịp.

“Được rồi, vẽ xong thì đặt sang một bên. Tốc độ phải nhanh hơn nữa.” Cố Linh Quân đi đến từng người một, chỉnh lại những nơi viết sai, thêm những gì vừa nhớ ra, cả ngày cũng chưa nghỉ ngơi, đốc xúc mọi người làm nhanh tay.

“Được rồi, đừng thúc giục, nhất định có thể làm ra kịp lúc.” Lăng Hựu Tình không ngừng viết, không khách sáo oán giận nói.

Bọn họ làm một nửa mới nhớ đến, phần lớn bá tánh vùng dịch đều không biết chữ, có giao sách vào trong tay thì bọn họ cũng không đọc được, uổng phí. Vì thế tìm họa sư, vẻ hình ảnh minh họa, nhưng vẽ tới vẽ lui cũng không đạt được một ánh mắt khen tặng từ Cố Linh Quân. Bởi vì họa sư thời này chưa từng vẽ nét vẽ nhỏ trên sách

Lúc tưởng chừng kế hoạch sẽ thất bại, thì Lăng Hựu Tình tìm đến, không nói một lời, trực tiếp lấy giấy ngồi xuống, bắt đầu vẽ. Nét vẽ của nàng giản dị linh động, hình ảnh biểu đạt lời nói.

Tuy Cố Linh Quân kinh ngạc khi nhìn thấy nàng ta đến góp mặt, nhưng cũng không có thời gian tính toán.

Ngày mai Cố Tông Võ sẽ mang binh từ Tây Bắc đến Hà Tây. Sau khi giải quyết xong nơi ở ổn định cho lưu dân Cố Tranh mang theo Công Bộ chạy tới nơi vỡ đê. Trong cung thì lo vẽ sách tranh phòng chống dịch, làm ngày làm đêm mới đuổi kịp đưa vào tay bọn họ, nhờ họ phát cho các hộ dân.

“Được rồi, vẽ xong rồi đó.” Lăng Hựu Tình đặt xuống bút, xoa xoa cổ tay đau nhức.

Cố Linh Quân vội vàng tiếp nhận, lại lệnh cho người đóng thành sách, lập tức đưa ra ngoài cung.

“Lần này gặp tai hoạ chủ yếu là vùng Hà Tây, chúng ta đã vẽ hơn hai mươi quyển sách, phân chia cho quan lại mỗi địa phương, để bọn họ in ấn, chắc nửa tháng là có thể đưa đến trên tay bá tánh.” Lăng Hựu Tình phân tích.

“Nửa tháng? Quá lâu, nếu có thể nhanh hơn thì tốt rồi.” Liễu Phiêu Phiêu buông xuống thành kiến với nàng ta, nói.

“Đây cũng đã là thời gian ngắn nhất rồi, đừng hiếu thắng quá, nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi về trước.” Lăng Hựu Tình nói xong hơi hành lễ, xoay người muốn rời đi.

Cố Linh Quân vội vàng gọi lại: “Lăng Hựu Tình!”

Nàng ta xoay người, sắc mặt có chút không kiên nhẫn: “Nương nương còn có chuyện gì khác dặn dò?!”

Cố Linh Quân hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Cảm ơn ngươi.”

Nét mặt Lăng Hựu Tình hiện lên một chút mất tự nhiên, ném xuống một câu: “Không có gì!”

Sau đó vội vàng rời đi.

“Nương nương, có tin tức tốt!”

Đặng công công vội vàng từ bên ngoài chạy vào, vừa đi vừa thì thầm: “Nương nương, Cần vương dẫn đầu ra tiếng quyên tiền, đã gom góp không ít bạc cứu trợ.”

“Thật sự!”

Cố Linh Quân cũng rất vui vẻ: “Đúng như vậy thì thật sự là quá tốt.”

“Là thật, nương nương, tất cả đều đang chuyên biến tốt, thực mau là có thể yên ổn rồi.” Lục Trúc cũng mừng theo.

Nhưng bọn họ ai cũng không ngờ tới, vài ngày sau, cục diện nhìn như chuyển biến tốt đẹp, trong nháy mắt lại đã xảy ra thay trời đổi đất.

Ký kết minh ước còn chưa tới ba tháng, Đột Quyết đã xé bỏ minh ước, cho binh lính công nhiên đánh chiếm Hà Tây.

Hết chương 57
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.