Cái lẩu không ngừng tỏa ra khói nóng, phát ra âm thanh “Lộc cộc lộc cộc”, lại mang lên thêm hai dĩa to thịt lát mỏng, tản ra ánh sáng mê người.
Nhưng chỉ là bị đặt ở một bên, như là bị xem nhẹ quên mất, ai cũng không để ý tới. Cố Linh Quân nhìn chằm chằm cái lẩu, ấp úng nửa ngày cũng nói không ra lời.
Hỏi nàng chuyện này? Nàng đương nhiên là không muốn, nhưng nàng có thể nói ra lời sao?
Có gió lạnh xuyên thấu qua cửa sổ chui vào trong điện, gặp phải khói nóng phát ra từ cái lẩu thì biến mất, làn khói trắng đàng ùn ùn dâng lên kia theo làn gió thổi tới trên người nàng.
Khung cảnh này làm cho Cố Linh Quân không thể không sinh ra ảo giác, chỉ cần nàng nói không muốn, vậy… Thật sự có thể thực hiện được sao?!
Xuyên thấu qua màn khói bước gần đến cạnh người nọ, hư vô mờ mịt, tầm mắt có chút không rõ ràng.
Cố Linh Quân khép hờ đôi mắt, mối quan hệ giữa nàng và Tiêu Dục Hành tựa hồ cũng giống như thế. Thoạt nhìn thân mật trong mắt người khác, nhưng lại không thân mật như vậy.
Tuy đoạn thời gian này quan hệ cũng có tiến thêm một bước phát triển, nhưng trước sau vẫn nói không rõ, vẫn còn ngăn cách.
Tiêu Dục Hành ánh mắt hơi hơi lập loè, thấy nàng không đáp, cũng không truy cứu, làm như vô tình chuyển sang vấn đề khác: “Đôi tỷ muội kia vẫn ở trong cung của nàng?”
Vấn đề này cũng làm nàng hoang mang hồi lâu, tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thay-toi-dau-tri-trong-hau-cung/3361674/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.