Cố Linh Quân chớp chớp mắt, buông bút.
Ai có thể nói cho nàng, tên hoàng đế này đã đến đây lúc nào vậy?
Gần đây nàng cũng quá là xui xẻo.
Cố Linh Quân vừa hành lễ vừa thật cẩn thận mà quan sát sắc mặt của Tiêu Dục Hành.
̶ ̶ ̶ “Vừa mới nãy, nàng nói gì hắn có nghe hay không nghe thấy? Nếu là nghe, vậy thật không hổ danh là người đứng trên tất cả mọi người, nét mặt không có chút biểu lộ ra chút cảm xúc dư thừa nào.”
Cố Linh Quân cắn môi tự hỏi, nàng nên nói cái gì đó để bổ cứu đây?!
Sắc mặt Tiêu Dục Hành như thường ngày, bước đến gần bàn dài nhìn giấy Tuyên Thành nằm đầy trên mặt bàn, tùy tay nhặt một tờ lên, nhìn nhìn rồi nói: “Chữ này Quý Phi viết không tệ.”
Cố Linh Quân nhăn lại mi, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn sang, phát hiện tờ giấy mà hắn cầm chính là của Bạch Tĩnh Nhu viết.
“Hoàng Thượng, thật ra... Cái đó không phải thần thiếp viết …”
Nàng lấy hết can đảm, nói: “Hoàng Thượng, tờ giấy ngài cầm trên tay chính là Bạch tài nhân viết.”
Tiêu Dục Hành nhướng mày, không nói gì.
Cố Linh Quân dừng một chút, lại hít sâu một hơi, lấy can đảm nói tiếp: “Từ sau khi Bạch tài nhân bị Hoàng Thượng ngài trách phạt, thì một lòng phong bế, tự nguyện mỗi ngày sao chép 《 nữ huấn 》 muốn tỉnh táo lại. Hoàng Thượng ngài xem Bạch tài nhân thành tâm ăn năn, có thể giảm nhẹ hình phạt hay không?”
Lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thay-toi-dau-tri-trong-hau-cung/3361639/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.