Lạc Tâm Di hai tay đặt lên trán , cả người nằm dài trên giường , lúc thì quay qua trái lúc lại quay qua phải , trời ơi, buồn chết mất thôi , làm ơn cho nàng ra khỏi căn phòng này đi . Ngồi dậy rồi nằm xuống rồi ngồi dậy rồi nằm xuống , nàng sắp biến thành một con heo thật rồi . Trong đầu nhớ lại chuyện đã xảy ra , tại ngươi tên hắc y nhân rãnh rỗi nhất thiên hạ .
Hôm đó khi nàng tỉnh dậy thì đã nằm yên vị trong phòng mình , ngủ một giấc mở mắt ra lại là cảnh vật quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn như vậy nàng cứ nghĩ chỉ là một giấc mơ , nếu Thiên Di không suốt ngày hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì , nếu ca ca nàng không bắt nàng tịnh dưỡng không được ra khỏi phòng thì quả thật nàng nghĩ đó chỉ là một giấc mơ .
Vâng ! Tịnh dưỡng , bốn ngày tịnh dưỡng , ngay cả ăn cơm cũng có người bưng đến tận nơi cho nàng , ngay cả tiểu bạch cũng không chịu nổi bỏ nàng đi ra ngoài luôn , bị giam , đây chính là cuộc sống của phạm nhân mà . Thiên Di muốn đưa nàng đi cũng không được , chỉ trách nàng lại có một ca ca khiến ai cũng sợ hãi như vậy , một nam nhân không một chút ôn nhu , không một chút có thể thương lượng , lúc đầu Thiên Di còn rất anh hùng , nào là quyền con người , quyền tự do , ca ca nàng chỉ điểm huyệt tỷ ấy đứng suốt 5 canh giờ là quyền gì cũng vứt qua một bên .
" Tiểu thư , công chúa tới thăm người "
Lạc Tâm Di vội vàng ngồi dậy , Phi Tuyết tỷ tỷ sao , nàng thật nhớ tỷ ấy . " Phi Tuyết tỷ tỷ ở đâu ? "
" Công chúa đang ở sảnh chính với thiếu gia " Hạ Nhi nhanh chóng giúp Lạc Tâm Di chải lại mái tóc , còn chưa kịp cài trâm lên cả người Lạc Tâm Di đã lao ra ngoài phòng .
Ngoài sảnh chính , Mộ Dung Phi Tuyết một thân phục sức màu lam , đã không còn vẻ ngây ngô của tiểu cô nương , mà đã có sự chính chắn của một vị phu nhân , Lạc Tâm Di tiếc nuối nhìn hai người không ai nói với ai câu gì , nhớ tới trước đây tỷ ấy nhìn thấy ca ca đều vui mừng háo hức , cũng phải , bây giờ tỷ ấy đã là nương tử của người khác , phò mã chính là tân khoa trạng nguyên của năm nay Trình Vĩnh Ân .
Lạc Thiên nhìn thấy tiểu muội xuất hiện, gương mặt đã không còn lạnh băng , quay sang cáo biệt cùng Mộ Dung Phi Tuyết rồi bước nhanh ra ngoài .
Vẫn cứ như vậy trong mắt ngoài muội muội của hắn , không ai đáng để hắn lưu tâm tới . Mộ Dung Phi Tuyết cười mỉa mai , sao nàng có thể có mắt như mù suốt bao nhiêu năm như vậy . " Tâm Di , đã lâu không gặp muội rồi " . Mộ Dung Phi Tuyết bước nhanh đến bên cạnh Lạc Tâm Di , mỉm cười với nàng rồi nhìn khắp một lượt .
" Phi Tuyết tỷ tỷ , tỷ vẫn tốt ... "
" Tỷ đương nhiên rất tốt "
Lạc Tâm Di im lặng dẫn theo Mộ Dung Phi Tuyết ra vườn , các nàng có thể xem như là cùng nhau lớn lên , cùng nhau khóc , cùng nhau làm rất nhiều chuyện nhưng bây giờ mở lời thật không biết phải nói chuyện gì ?
" Ngồi ở đây đi , tỷ thật mõi chân lắm rồi " Mộ Dung Phi Tuyết ngồi bên một tảng đá nhỏ bên cạnh núi giả , tay xoa xoa chân nhìn Lạc Tâm Di .
Lạc Tâm Di cũng ngồi xuống một tản đá , có chút ngại ngùng .
" Hai năm không gặp , đã không biết phải nói chuyện gì với tỷ rồi sao ? "
Lạc Tâm Di chỉ im lặng rồi mỉm cười , có nhiều chuyện nàng rất muốn hỏi nhưng lại không biết phải hỏi như thế nào ?
" Phi tuyết tỷ sống rất vui vẻ chứ ? "
" Ta rất vui , mọi thứ đều rất tốt , mọi chuyện đều như ý ta " .
Lạc Tâm Di cúi đầu cố nói thật nhỏ . " Ca ca muội ...."
" Tâm Di , tỷ bây giờ đã là nương tử của người khác , có nhiều chuyện thật không tiện , phò mã rất tốt với tỷ , tỷ đã không còn nhớ tới người nào khác ngoài chàng "
Lại im lặng , Mộ Dung Phi Tuyết mỉm cười nhìn Lạc Tâm Di , xem ra nàng chỉ có thể nói thẳng .
" Tâm Di , muội còn thích Tiểu Vân không ? " . Thẳng thắn , không quanh co , một câu hỏi vào ngay trọng tâm .
Lạc Tâm Di không nghĩ Mộ Dung Phi Tuyết lại có thể hỏi một nàng cách thẳng thắn như vậy , còn chưa trả lời , câu nói tiếp theo của Mộ Dung Phi Tuyết đã tiếp nối .
" Nếu không còn thích thì tốt ... ...... .... nếu còn thì .... Tâm Di .... đừng thích đệ ấy nữa "
Lạc Tâm Di không hiểu nhưng cũng không tiện mở miệng hỏi , chỉ biết im lặng .
Mộ Dung Phi Tuyết thở dài , dùng giọng nói thật nhẹ nhàng nói ra một tin tức vô cùng lớn .
" Vài tháng trước , khi Tiểu Vân đến Phượng Nghi Quốc nghe nói nó và tiểu công chúa rất hợp nhau , lần này nàng ấy còn đích thân sang đây chúc thọ phụ hoàng , nhưng có lẽ gặp Tiểu Vân mới là chính , Tâm Di ..... "
Thì ra , đúng là nàng đã tự xem trọng bản thân mình , cho nên hắn tỏ ra xa lạ với nàng như vậy là không sai , là không sai .
" Tâm Di , có nhiều chuyện không phải mình muốn là có thể có được , có nhiều người không phải mình cần là có thể ở bên cạnh , trước đây là đệ ấy để lỡ muội xem như lần này là muội để lỡ đệ ấy đi . tỷ chỉ mong lần này muội quay về sẽ không có bất kỳ ai cảm thấy khó xử "
" Nếu công chúa còn nhắc muội ấy về hoàng đệ của người thì chính là đang gây khó xử cho ta rồi "
Diệp Thiên Di phe phẩy cây quạt , bộ dáng trông như một vị hoa hoa công tử vừa đi trêu hoa ghẹo nguyệt . " Tâm Di đã sắp trở thành trắc phi của tại hạ , sẽ không còn tâm trạng nhớ tới hoàng đệ của người đâu ".
" Ngươi là Mạc Thiên Khuynh ? "
" Chính là tại hạ , công chúa người cũng biết ta sao " . Diệp Thiên Di , cười như không cười , tướng công của nàng cũng được nhiều người biết nhỉ .
Mộ Dung Phi Tuyết có vẻ suy nghĩ nhưng mau chóng lấy lại nụ cười . " Nếu Tâm Di đã có tứ vương gia bên cạnh thì thật tốt , xem như mọi người đều có hạnh phúc của riêng mình rồi , xem ra là ta đã lo quá xa , Tâm Di , muội không trách tỷ chứ ".
Lạc Tâm Di vẫn không ngẩng đầu . " Phi Tuyết tỷ tỷ , đây chỉ là hiểu lầm , không sao cả "
Đợi Mộ Dung Phi Tuyết rời đi , Diệp Thiên Di cuối xuống nhìn Lạc Tâm Di . " Muội sẽ không khóc chứ "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]