Chương trước
Chương sau
Nàng cười khan hai tiếng, “Hmm, Hmm, không thành vấn đề!”

Hắn khẽ mỉm cười, “Chúng ta đi vào trong phòng ngươi thôi.”

Cái gì?! Hắn đang nắm tay của nàng hướng gian phòng mà đi, Cổ Chi bị làm cho sợ đến mặt mày trắng bệch cả ra, liều mạng quay đầu lại nhìn Tô Yên Nhi cũng đang bước chậm đi phía sau bọn họ.

Cứu mạng a! Cổ Chi trong mắt tràn đầy kinh hoàng, nhưng Tô Yên Nhi sắc mặt càng không khá hơn chút nào. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Hắn sẽ phải cùng Cổ Chi cái kia cái kia.

Chu Hạo Hi đột nhiên dừng bước lại quay đầu lại nhìn khiến Tô Yên Nhi thiếu chút nữa đụng vào hắn, “Tiểu Tương Tử, ngươi đi cùng làm cái gì?”

Nàng thở hổn hển. “Ách… Ta, ta muốn hầu hạ Chu gia a!”

“Không cần ngươi hầu hạ, ngươi ở ngoài cửa coi chừng là được.”

“Như vậy sao được?” Nàng không chút suy nghĩ bật thốt lên.

Hắn tuấn mặt trầm xuống, “Lúc nào đến phiên ngươi để ý đến việc của ta vậy?”

“Ta… Chu gia, ngươi, ngươi không phải đã nói? Giữa nam nữ phải dựa vào cảm giác sao, sau đó ngươi còn nói ngươi phát giác cho dù là nam nhân đối với nam nhân, một khi có cảm giác cũng là sẽ có dục vọng, hay là ngươi theo ta…” Lửa đã đến chân nàng không thể làm gì khác hơn là đem mình đẩy lên đi làm món chính cho hắn, nếu không Cổ Chi sẽ bị hắn ăn mất.

Hắn đầu tiên là cau mày, tiếp theo cười một tiếng, “Ngươi uống rượu rồi?”

“Không có, không có a!” Nàng lắc đầu.

“Vậy ngươi mộng tưởng hão huyền rồi, ta làm sao có thể sẽ nói nhưng lời như vậy chứ.” Hắn ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng.

“Rõ ràng…” Nàng ấp úng.

“Thấy rõ ràng, nàng mới là hồng nhan tri kỷ duy nhất của ta.” hắn cúi đầu thâm tình nhìn Cổ Chi đứng ở bên cạnh, “Đừng để ý tới hắn, hắn có thể ăn nhầm thứ gì rồi.”

“Ân.” Cổ Chi chỉ có thể gật đầu. Dù sao nàng cũng nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu, nàng đầu đau quá đi mất.

Hắn vừa cho Tô Yên Nhi một cái ánh mắt, nàng hiểu ý theo hắn đi tới phía bên kia.

Hắn đột nhiên nghiêng mình nhích tới gần tai của nàng, “Ngươi cho là ta đối với một tiểu thái giám sẽ có hứng thú sao? Tiểu Tương Tử, ngươi có phải say quá mà khoa trương rồi.”

Không, là hắn uống rượu say, mà nàng lại cho là thật, nhưng điều này cũng không trách được nàng, khi đó hắn đối với nàng thật sự có chút mập mờ nói không ra lời a.

“Chúng ta đi, Yên Nhi.” Lần này, Chu Hạo Hi trực tiếp ôm lấy Cổ Chi cả người cứng ngắc bước vào Xuân Phong các.

Tô Yên Nhi nhìn thân ảnh hai người gắn bó đi vào phòng. Ôi nàng tất nhiên không thể tiếp tục cùng đi vào, bất quá Cổ Chi bị làm cho sợ đến liên tiếp quay đầu lại, liều mạng hướng nàng nháy mắt, muốn nàng mau nghĩ biện pháp, nhưng đầu của nàng bây giờ đã trống rỗng mất rồi!

“Đợi một chút, chờ một chút! Chu gia, ta… Ta nghĩ ta trước nên tắm rửa đã, ta ——” Cổ Chi không thể làm gì khác hơn là tự mình cố gắng.

“Rất tốt, chúng ta cùng nhau tắm.” Hắn vui vẻ nói khóe miệng cũng cười một tiếng. (về sau là một chuỗi sự hành hạ mà anh Hi đáp lễ dành cho Tô Yên Nhi na ha ha)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.