Uống được chút nước đường phèn cùng nước ô mai, cơm trưa còn chưa kịp dọn lên đã có hạ nhân tới báo nói Binh Bộ Thượng Thư Từ Nhân mời gặp Ôn Ninh An ở hẻm nam Say Nguyệt lâu.
Hẻm Say Nguyệt có bốn tòa chuyên môn để các nhân vật quyền cao chức trọng sử dụng, cái gọi là sử dụng, cũng không phải dùng để làm chính sự, mà là cùng mỹ nhân ngoạn nhạc. Rốt cuộc, bản thân hẻm Say Nguyệt là một nơi náo nhiệt phồn hoa, phục vụ người ngoạn nhạc ở địa phương. Hoa lâu, ca vũ phường cùng nam phong quán đầy đủ mọi thứ, bên đường treo đèn lồng hồng diễm, các cô nương ăn mặc lộ xiêm y sạch sẽ trang điểm trắng nõn, cùng với tiểu quan vui cười kiếm khách.
Ôn Ninh An xuyên qua đường phố tràn ngập oanh oanh yến yến, đi tới phòng của Hoa Nguyệt Lâu.
Từ Nhân đã đến đặt một phòng để chờ đợi Ôn Ninh An.
Tiểu nhị đẩy ra ghế lô vẽ xuân cung đồ phía sau cửa, Từ Nhân liền đứng lên nhìn Ôn Ninh An cười nói: "Ôn tướng quân, biệt lai vô dạng?" (biệt lai vô dạng=lâu rồi không gặp, mình thấy câu này hay nên giữ nguyên)
Từ Nhân năm nay gần 30, tuổi còn trẻ mà đã có một cái bụng to tròn vo, béo đến di chuyển có chút không tiện.
Ôn Ninh An nhìn bên trong phòng thiết kế ái muội, nhíu mày nói: "Từ đại nhân thật là có nhã hứng."
Từ Nhân cười nói: "Ôn tướng quân, nếu nói bí mật chọn nơi này thì tất nhiên sẽ không làm người ta chú ý, càng không cần phải nói tới nơi này là chỗ của Từ gia"
Ôn Ninh An ngồi xuống, thấy Từ Nhân gọi tiểu nhị dường như là gọi đồ ăn, liền nói: "Từ đại nhân có chuyện thì nói thẳng đi, ta đã ăn ở nhà không nhọc ngươi tiêu pha."
Từ Nhân vì thế nói: "Từ gia biết Ôn tướng quân trước mắt buồn rầu vì xem xét nên làm như thế nào cứu huynh trưởng ra, Hình Bộ cũng là địa bàn của Từ gia, Từ gia thật ra có thể bỏ ra một phần sức nhỏ"
"Điều kiện?"
Từ Nhân cười nói: "Vẫn giống với trước kia, Từ gia chưa bao giờ thay đổi hy vọng."
Từ gia đã sớm thật lâu trước kia đã muốn mượn sức Ôn Ninh An, làm Ôn Ninh An trợ giúp Từ gia làm suy yếu Lý gia.
Ôn Ninh An chậm rì rì nói: "Chuyên của huynh trưởng, còn không phải là các ngươi thiết kế hãm hại?" y cúi đầu nhẹ uống bát nước trà xanh đậm. Vài miếng lá trà chìm nổi ở giữa nước trà, từ trên xuống dưới vô căn vô lạc.
"Chỉ là vì mượn sức muốn ta hợp tác với các ngươi, thành toàn cho mưu kế của Từ gia các ngươi, nhiễu loạn triều cục." Ôn Ninh An cười khẽ liếc mắt nhìn Từ Nhân một cái.
Từ Nhân lắc lắc đầu, cũng cười nói: "Ôn tướng quân lòng son dạ sắt, không muốn cùng tục nhân chúng ta thông đồng làm bậy, chẳng lẽ là một chút cũng không để bụng đến an nguy của huynh trưởng sao?"
"Ai, muốn trách nên trách Ôn Ninh Viễn ngu xuẩn. Chỉ thả ra một chút mồi liền có thể câu lên, còn gắt gao mà cắn rồi tự cho là chính mình tra được tư liệu cùng chứng cứ đều là chân thật, ngây ngốc mà cho Từ gia cơ hội để hãm hại."
Thấy Ôn Ninh An mặt vô biểu tình, không dao động, Từ Nhân nhắc nhở nói: "Trước mắt lệnh huynh vẫn ở bên trong Hình Bộ đại lao, nhưng qua tối nay, chuyển dời đến Đốc Sát Viện nên sau đó Từ gia liền bất lực. Đốc Sát Viện chính là bị hoàng đế cùng các đại gia tộc nhìn chằm chằm, đến lúc đó chứng cứ vô cùng xác thực, thần tiên cũng cứu không được Ôn Ninh Viễn."
Ôn Ninh An không rên một tiếng mà ngồi, ngón tay không ngừng vuốt ve chén trà.
Không có cách.
Nháo tới phía trên cũng vô dụng, rốt cuộc Ôn Ninh Viễn gánh trên người chứng cứ tham ô mà Từ gia đã tỉ mỉ sắp đặt, tẩy cũng tẩy không hết, không có người nào có thể vì huynh trưởng mà giải vây.
Không cần nghĩ mà hối lộ, mà cướp ngục? Ôn Ninh An tin tưởng nếu thật có thể thành công, Từ gia cũng uổng vì phân đến triều dã một nửa thế lực gia tộc.
Ôn Ninh An không có quá nhiều thời gian suy xét, tối nay huynh trưởng sẽ bị đưa đi, đến lúc đó không thể nào cứu vãn.
Bất kể là làm như thế nào đều là thua. Một khi đã như vậy...
Ôn Ninh An bỗng nhiên chụp trong tay bát trà, nước trà bắn ra vài giọt trên vạt áo của Ôn Ninh An. Y cười lạnh nhìn Từ Nhân, phảng phất là nhìn thứ dơ bẩn nhất nhân gian.
Ầm vang --
Từ Nhân ngơ ngác mà nhìn cái bàn trước mắt bị ném đi, còn chưa phản ứng lại thì cổ đã bị Ôn Ninh An gắt gao mà bóp lấy.
Sứ hồ cùng cái ly theo tiếng mà rơi, nước trà văng đầy đất.
Ôn Ninh An mặt không biểu tình nói: "Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không vặn gãy cổ của ngươi."
"Ôn Ninh An, ngươi, ngươi thật to gan! Ngươi có biết hậu quả khi làm như vậy? Giết ta thì cũng không có cách mà cứu huynh trưởng ngươi, Từ gia cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Ai nói muốn giết ngươi?"
Ôn Ninh An đem Từ Nhân kéo lên nói: "Chúng ta đi diện thánh"
Ôn Ninh An không định cho Từ gia thời gian chuẩn bị, bởi vậy trực tiếp nắm cổ áo Từ Nhân đi ra phòng.
Khách nhân bên trong trà lâu cùng chưởng quầy thấy Ôn Ninh An tuy rằng trời sinh bộ dáng ôn văn nho nhã, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa sát túc mà người bình thường không thể có, quanh thân cũng như có như không hiện ra sát khí, bởi vậy ai cũng không dám xen vào việc người khác, đều giả câm vờ điếc.
Gia nhân của Từ Nhân cùng hộ vệ thấy chủ tử nhà mình bị Ôn Ninh An bắt cóc, lập tức mang theo vũ khí hướng Ôn Ninh An phóng tới. Nhưng mà còn chưa tiếp cận đến góc áo của Ôn Ninh An, liền bị Tả Quân xuất hiện kịp thời đánh bay.
Từ Nhân tức giận đến bốc khói, quát: "Ôn Ninh An! Ngươi dám cả gan vì chuyện tư mà tự tiện điều binh!"
Ôn Ninh An nhướng mày nói: "Quân đội? Trên người bọn họ không có mặc quân phục? Ta không phát hiện cái gì quân đội a, những người này đều là bằng hữu của ta. Như thế nào mà ngươi được mang theo hộ vệ còn ta lại không được mang theo người?"
Nói xong, Ôn Ninh An túm Từ Nhân trực tiếp từ cửa sổ của trà lâu rời đi.
xxx
Phía chân trời rộng lớn bị bóng tối nhuộm thành màu cam hồng có từng bầy chim én xẹt qua, gió đêm phơ phất, nhiệt độ không khí cũng tăng rất nhiều.
Phong Kỳ như cũ nằm trên long sàn ở tẩm cung nghỉ ngơi. Thái y nói những ngày gần đây không nên làm việc vất vả, phải dưỡng thương thật tốt để tránh để lại di chứng.
"Hoàng thượng" Tổng quản thái giám Phúc công công nhẹ giọng nói: "Theo hạ nhân tới báo, Ôn tướng quân lôi kéo Từ Nhân ở bên ngoài nháo, nói muốn diện thánh cầu công đạo."
"Nháo?" Phong Kỳ cười nhạt, cái từ này thật sự không giống Ôn Ninh An.
"Ngươi có biết chuyện là như thế nào không?"
Trong trí nhớ của Phong Kỳ không có một đoạn này, xem ra là do hắn không có truyền Ôn Ninh An vào diện thánh như kiếp trước nên mới có thay đổi?
Phúc công công quỳ xuống sau đó mới hướng Phong Kỳ bẩm báo nói: "Từ Nhân phát hiện Ôn gia đại thiếu Ôn Ninh Viễn tham ô, đem chứng cứ trình lên Hình Bộ sau đó Ôn thiếu gia liền bị áp vào Hình Bộ đại lao, tối nay sẽ bị chuyển dời đến Đốc Sát Viện. Ôn tướng quân, có lẽ là tới vì huynh trưởng cầu tình".
Ý cười ở trên môi của Phong Kỳ nháy mắt trôi đi.
Bất luận ai có ý đồ hãm hại Ôn Ninh An, Phong Kỳ cũng sẽ không mặc kệ.
Phong Kỳ chưa hiểu chân tướng cũng không biết Từ Nhân cùng Ôn Ninh An ai đúng ai sai. Nhưng bất luận là Từ Nhân tính kế Ôn Ninh An hay là Ôn Ninh An vô cớ gây rối, thì đối với Phong Kỳ đều không quan trọng. Hắn chưa bao giờ dùng đúng cùng sai để tự hỏi, chỉ quan trọng là chính mình thích hay không thích.
Kiếp trước không ít người nói hắn là hôn quân, Phong Kỳ cũng không phủ nhận, chỉ là làm cho bọn họ không có cách nào lại mở miệng nữa mà thôi.
"Chuẩn bị kiệu."
Phúc công công lo lắng nói: "Hoàng Thượng, trên người ngài còn bị thương......"
Nhưng mà đối diện với cặp mắt hung ác của Phong Kỳ, Phúc công công liền không dám nói thêm một câu nào nữa. Chỉ là phân phó tỳ nữ thay y phục cho hoàng thượng, chuẩn bị kiệu đi đến Kim Loan Điện.
Phong Kỳ sai hạ nhân đến Ngự Thư Phòng mang tới lệnh bài Binh Bộ.
Thẻ bài gỗ trên mặt dùng chu sa viết một chữ "Binh", Phong Kỳ cười lạnh đem chia thành hai nửa đưa cho Phúc công công nói: "Đem thứ này giao cho Lý Lạc Nhạn."
"Vâng"
xxx
"Tham kiến Hoàng Thượng."
Phong Kỳ mặc long bào ngồi xuống long ỷ ở Kim Loan Điện, Ôn Ninh An cũng từ xa đồng thời quỳ xuống.
"Hai vị bình thân. Ôn ái khanh vì sao lại sốt ruột diện thánh, là vì chuyện gì sao?"
Ôn Ninh An vẫn duy trì tư thế quỳ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Hoàng thượng, mạt tướng từ nhỏ vào cung cùng hoàng thượng mưa gió cùng tế, sau khi hoàng thượng đăng cơ mạt tướng liền đến biên cương phòng thủ nhiều năm, bảo vệ biên cảnh yên ổn, bá tánh bình an. Hồng Tây, Ly Châu chi chiến, Tây Khấu hải chiến, Mộc Phong Vương biên cương chi loạn, mạt tướng chưa bao giờ làm Bắc Miểu chiến bại"
Phong Kỳ nhướng mày, đây là đánh bằng cảm tình trước?
Không, đây là áp chế.
Phong Kỳ nhịn không được câu môi.
Ôn Ninh An tiếp tục nói: "Mạt tướng nguyện lấy quân công đổi lại sự khoan thứ của hoàng thượng với huynh trưởng."
Nói xong, Ôn Ninh An từ trong lòng lấy ra binh phù, nhẹ nhàng mà đem để trên mặt đất.
Lấy cảm tình đả động, lại dùng từ quan để tăng lên lực độ
Từ Nhân cũng "Bùm" một tiếng mà quỳ xuống, thanh âm và tình cảm phong phú nói: "Hoàng thượng! Ôn Ninh Viễn là tội nhân, chứng cứ vô cùng xác thực, sao có thể dễ dàng phóng thích? Hoàng thượng nếu bởi vì vậy mà thiên vị, thì vương pháp kia ở đâu, lại nên như thế nào kêu thiên hạ bá tánh tin phục?"
Từ gia rất tin tưởng, nhìn thái độ mấy năm nay Phong Kỳ đối đãi với Ôn Ninh An, bọn họ suy đoán ước chừng là lo lắng công cao chấn chủ nên sinh ra tâm kiêng kị. Hơn nữa, mặc dù thiên vị Ôn Ninh An thì đã sao? Chứng cứ đã ở trước mắt người trong thiên hạ, mặc dù là hoàng thượng cũng không thể khinh nhờn vương pháp.
Nhìn bộ dáng Từ gia lời thề son sắt, đáy lòng Phong Kỳ cười lạnh.
Ôn Ninh An xem ra cũng là bị buộc đến cùng đường mới lựa chọn được ăn cả ngã về không, quyết định đánh cuộc chính mình. Đáy lòng Ôn Ninh An căn bản không cầu xa xôi là huynh trưởng được vô tội phóng thích, chỉ cầu hắn có thể cho Ôn Ninh Viễn không chết.
Ôn Ninh An yêu cầu rất thấp.
Nhưng Phong Kỳ không muốn như thế.
Phong Kỳ dựa vào trên long ỷ, thái độ lười biếng, một câu cũng không nói. Ôn Ninh An cùng Từ Nhân quỳ gối phía dưới, đáy lòng cũng không biết Phong Kỳ đang tính toán cái gì.
Kim Loan Điện quỷ dị mà trầm mặc.
"Hoàng thượng!" Có người vội vàng tới đưa tin: "Lý đại nhân Lý Dụ Tích cầu kiến!"
Lý Dụ Tích, phụ thân hoàng hậu Lý Lạc Nhạn, cũng là Lý gia gia chủ.
Từ Nhân nheo mắt, lúc này cáo già Lý Dụ Tích này tới làm chi?
Lý Dụ Tích sau khi hành lễ liền không để ý tới một bên Ôn Ninh An cùng Từ Nhân đang quỳ gối, trực tiếp từ trong lòng lấy ra một chồng tấu chương nói: "Hoàng thượng, thần có việc muốn tấu."
Phong Kỳ nhướng mày, vẫy vẫy tay ý bảo Lý Dụ Tích tiếp tục nói.
"Căn cứ vào điều tra của Hộ Bộ thượng thư Lý Dụ Nhiên, chứng thực Binh Bộ Thượng Thư Từ Nhân ăn hối lộ trái pháp luật, người dưới trướng Binh Bộ xuất nhập không phù hợp. Thu nhiều ra thiếu, tình huống này đã kéo dài nửa năm. Vi thần cả gan đưa ra ví dụ......"
Lý Dụ Tích mở ra một quyển sổ sách trong đó nói: "Năm nay một tháng triều đình phát năm vạn lượng cho Binh Bộ, một vạn lượng làm lương thảo cung ứng, một vạn lượng cho quân giới chữa trị, như vậy còn thừa ba vạn lượng đi đâu?"
Nói xong, Lý Dụ Tích lại mở ra một cái sổ sách khác nói: "Ngân lượng chảy vào Say Nguyệt hẻm năm nay, hai tháng thượng tuần là ba vạn, hạ tuần bốn vạn, thử hỏi ngân lượng này lại là từ đâu mà đến? Căn cứ Lý......"
"Được rồi." Phong Kỳ đánh gãy lời Lý Dụ Tích nói: "Dù sao chính là ăn không ít tiền, chứng cứ đều ở trong tay ngươi, những sổ sách bên trong trẫm cũng không cần nghe lại."
Từ gia xử lý ngân lượng lưu thông rất kín đáo để không bị ai phát hiện. Nói vậy Lý gia cũng là phí không ít tâm huyết mới có thể tìm được chứng cớ, một đường tìm hiểu nguồn gốc mà tra ra được Say Nguyệt hẻm. Bởi vậy nếu báo lên thì một ngày một đêm cũng nói không xong, Phong Kỳ không muốn nghe Lý Dụ Tích lải nhải dài dòng.
Lý Dụ Tích nói có sách mách có chứng, Phong Kỳ thoạt nhìn cũng là tin tưởng không nghi ngờ. Đáy lòng Từ Nhân liền lỡ một nhịp, đang muốn cãi lại, Phong Kỳ lại trực tiếp phất tay cho cấm quân canh giữ bên ngoài kéo Từ Nhân đi.
Thấy cấm quân nắm cánh tay mình kéo ra ngoài, Từ Nhân vội la lên: "Hoàng thượng! Lý đại nhân nói không đúng! Lời nói có sai a! Thần là bị oan uổng!"
Từ Nhân lúc này liền rõ trong lòng. Phong Kỳ vì cứu Ôn Ninh Viễn, che chở Ôn Ninh An! Vì trợ giúp Ôn Ninh An, thậm chí không tiếc cùng Lý gia hợp tác. Lý gia không phải khuyển, mà là lang, cùng bọn họ hợp tác nếu không tự cắt một ít chân thịt, có thể thành sao?
Từ Nhân nghĩ trăm lần cũng không ra, Phong Kỳ vì sao bỗng nhiên lại hướng về Ôn Ninh An.
"Hoàng thượng! Đây là bất công, đây là thiên vị, hoàng thượng cầu ngài ít nhất cho thần một cơ hội giải thích a!"
"Đem Từ Nhân giam vào đại lao chờ xét xử"
Từ Nhân nóng nảy, hô: "Hoàng thượng! Đây là quyết định không công bằng, đây là thiên vị, hoàng thượng cầu ngài ít nhất cho thần giải thích a!"
Này quả thực không thể nói lý! Ngôi cửu ngũ liền có thể nói giết liền giết? Không cần lưu trình cũng không cần thẩm phán liền như vậy định tội cho chính mình, cùng mất nước chi quân có cái gì khác biệt?
Phong Kỳ nhíu mày nói: "Lấp kín miệng hắn, kéo đi xuống giao cho Đốc Sát Viện."
"Hoàng thượng! Không bán hai giá, không nói đạo lý bất kính vương pháp, ngài như vậy sẽ vong...... Ngô --"
Phong Kỳ tiếp tục nói: "Truyền chỉ! Binh Bộ Thượng Thư Từ Nhân ăn hối lộ, giao cho Đốc Sát Viện phán quyết. Từ Nhân thân mang tội, tất cả các chứng cứ đã trình lên đều không có hiệu lực, Ôn Ninh Viễn vô tội phóng thích."
Thẳng đến lúc Phong Kỳ rời khỏi Kim Loan Điện, Ôn Ninh An vẫn như cũ quỳ gối trên nền gạch mạ vàng lạnh băng, chậm chạp không thể hoàn hồn.
Vô tội, phóng thích?
Ôn Ninh An không biết dụng ý của Phong Kỳ thiên vị y, cũng không biết chuyện này làm ở kinh thành nhấc lên bao gợn sóng lớn.
Tả tướng quân hồi kinh, ngay sau đó liền làm suy sụp Binh Bộ Thượng Thư Từ Nhân, y cùng hàng thượng quan hệ hình như là đã khôi phục thân mật?
Tả Quân có lẽ sẽ trở thành thế lực mới tiếp theo. Là trợ giúp Hoàng Thượng làm suy yếu hai nhà Từ,Lý, hay là lòng muông dạ thú có ý đồ khác?
Phong Kỳ đã không phải là Phong Kỳ của kiếp trước, kết cục mới, cũng đã mở màng.
Chương sau lại dài hơn chương trước, đánh máy vật vã luôn ?