Ngày hôm sau Tô Mật tỉnh dậy, chợt nhớ tới chuyện lớn.
Kiếp trước biết được thân thế mình là vì tìm được ngọc bội và thư Tô Tinh Nguyệt lưu lại cho nàng. Tô Mật chưa từng biết đến sự tồn tại của hai thứ này. Tuy không biết tại sao Tô phụ Tô mẫu chưa từng nhắc đến, nghĩ đến đây, liền vội bật dậy.
Ai ngờ vừa xuống lầu đã thấy Đại thẩm thẩm đến gọi nàng thức dậy ăn sáng.
Tô Mật chỉ đành ngoan ngoãn kiềm lại, đến nhà Đại thẩm dùng bữa sáng, ăn xong liền vội vã quay về Tô gia, trực tiếp đến phòng Tô phụ Tô mẫu. Tô phụ Tô mẫu đều vì mắc bệnh mà qua đời, lúc bệnh đến nói cũng không nói được, chỉ nhớ lúc đó hấp hối cả hai đều nhìn về một hướng.
Lại một lần nữa mở cửa phòng, căn phòng hai tháng chưa từng có ánh nắng chiếu vào, đồ vật trong phòng đều dùng vải trắng phủ lên, hai tháng rồi chưa vào phòng, đến vải cũng phủ bụi, theo động tác mở cửa của nàng, bụi bay mù mịt dưới ánh nắng mặt trời.
Vải trắng bao lấy căn phòng khiến mắt Tô Mật dần đỏ, hếch cầm cố không có nước mắt rớt xuống, hồi lâu sau mới ổn định được tâm trạng. Nàng đến thẳng tủ bên giường, lúc hấp hối Tô phụ Tô mẫu vẫn dùng hết sức nhìn về hướng tủ này, nhưng không cách nào nói được. Tô phụ là thợ mộc, mặc dù không nỡ để Tô Mật vất vả giúp đỡ những lúc nàng đứng một bên nhìn, ông chưa từng cấm.
Tô Mật nhớ rõ, lúc làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-lai-ghen-ty/2492962/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.