Hôm nay vừa rời giường Tô Mật đã thấy có điểm kỳ quái, ôm chăn rời thức dậy, nhíu mày nhìn bên cạnh không có ai. Vân Noãn thấy nàng tỉnh, mở cửa sổ hít không khí, thấy tô Mật chau mày nhìn sang bên cạnh, cho là nàng đang không biết hoàng thượng đi đâu, nói: “Cô nương, trời chưa sáng hoàng thượng đã ra ngoài luyện võ.”
Tô Mật gật đầu.
Lan Cửu trước giờ đã luôn như vậy, sáng sớm mà thấy hắn mới là lạ đó.
Tô Mật chau mày nhìn căn phòng một hồi, đồ dùng của căn phòng này đều do chính mình chọn, thanh lịch nhẹ nhàng, nhưng, nhưng tối qua...Tô Mật nhìn Vân Noãn, nghĩ ngợi tìm từ một chút: “Trên thuyền này, hình như là có ma đúng không?” Vân Noãn cả kinh: “Sao cơ?”
Chẳng nhẽ tối qua Vân Thanh Vân Mặc trốn việc không đứng gác để có người vào mà không biết?
Tô Mật cúi đầu nói: “Ta cứ có cảm giác có ai đó nhìn ta chằm chằm...”
Đêm qua ngủ không ngon, trong mộng cũng gặp ác mộng, mơ gặp phải một con sói đuôi to cứ chạy sau lưng mình không xa không gần, hai mắt sáng xanh, không cắn không ăn, chỉ chạy theo sau, vô cùng dọa người.
Có người nhìn chằm chằm nàng? Vân Noãn chớp chớp mắt, chợt nhớ lời sáng nay Vân Mặc nói.
Tuy rằng Vân Mặc Vân Thanh vẫn luôn canh giữ ngoài cửa không biết chuyện bên trong, nhưng Vân Mặc võ công xuất chúng, làm việc chăm chỉ nhất, hắn nhất định sẽ chú ý từng nhất cử nhất động trong phòng, không giống Vân Thanh thỉnh thoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-lai-ghen-ty/2492932/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.