Chương trước
Chương sau
“Oa.”

Tô Mật ngạc nhiên hô nhẹ.

Theo sau Lan Cửu đi xuống, thậm chí xuống đến tầng một rồi vẫn đi xuống, Tô Mật cứ nghĩ làm thế nào để câu cả, thật sự không nghĩ ra còn có thể như thế này! Lan Cửu dẫn Tô Mật đến một khoang dưới thuyền, có một cơ quan, cửa vừa mở ra, tiếng mưa lập tức lọt vào tai.

Mưa đã dần nhỏ lại, không còn dồn dập như lúc này nữa.

Cửa gỗ nặng sập xuống kéo dài ra ngoài, vừa hay biến thành một cái đài câu cá.

Vân Mặc tiến lên che dù, Vân Thanh Vân Noãn kéo màn che đen xung quanh đài câu, chỉ chừa khoảng trống lộ ra hai người, những thị nữ khác quỳ xuống dâng rượu cùng điểm tâm, chưa đến một phút, tất cả đều đã được chuẩn bị xong.

Tô Mật thấp giọng tán thưởng, ngạc nhiên lan đầy mắt: “Các ngươi lợi hại thật.”

Vừa nói vừa bước ra ngoài, Lan Cửu đưa tay nắm lấy cổ tay Tô Mật.

“Chờ một chút.”

Tô Mật khó hiểu quay đầu nhìn Lan Cửu, Lan Cửu không đáp, chỉ nhận lấy áo tơi trong tay Vân Ách, cả áo lẫn quần, từng chiếc từng chiếc mang vào cho Tô Mật. Mũ có chút chặt, Tô Mật đưa tay kéo kéo, kết quả làm mũ xệch, không biết làm thế nào, chỉ ngẩng đầu nhìn Lan Cửu.

Nàng trời sinh trắng noãn, Vân Noãn còn phối cho nàng y phục nhạt màu, hôm nay về kinh tốt xấu gì cũng có không khí vui mừng, liền điểm thêm váy màu nguyệt bạch, tay áo từng tầng đỏ nhạt, vừa xinh đẹp lại yêu kiều. Giờ được Lan Cửu mang áo tơi lên người, lại còn cả cái mũ lệch.

Một cô nương xinh đẹp đã bị Lan Cửu mang thành chẳng ra gì cả.

Mắt Lan Cửu nhiễm ý cười.

Giơ tay điểm lên chóp mũi Tô Mật.

“Đi thôi, tiểu ngư bà.”

Tô Mật nhăn mũi, không để ý đến sự trêu chọc của Lan Cửu, hưng phấn bước lên bậc gỗ, đặt chân vững vàng, màn che ở đây cũng thật tốt, tiếng mưa rơi ngần ngay gang tấc, mà nơi này bình yên vô kể. Tô Mật bước đến, tay kéo trướng, cẩn thận nhìn phía dưới.

Nước sông lúc chiều tối còn bình bình mà giờ đây từng con lốc nhỏ xoáy không ngừng, vô cùng xao động.

Tô Mật quay đầu lại, mím môi nhìn Lan Cửu.

“Nước chảy nhanh quá, sợ không có cá mất.”

Lan Cửu đợi đám người chuẩn bị xong mồi câu cần câu, phóng cần câu sau đó cố định ở một chỗ không quản đến, ngồi xếp bằng, cầm bình rượu châm cho mình một chén, lướt qua một ngụm, thản nhiên nói; “Nàng muốn ngắm mưa trên sông, căn bản không phải vì câu cá, đừng lẫn lộn đầu đuôi.”

Lan Cửu sao lại biết mình muốn ngắm Lan Giang lúc mưa? Tô Mật ngây người, sau đó nhớ ra, hôm đó mình đọc sách có làm dấu, cho nên, quyển “Sơn Hà Chí” ở tiểu lâu, Lan Cửu cũng xem rồi? Cúi đầu nhìn Lan Cửu, lại thấy hắn ngẩng đầu ngắm nhìn sông núi phía xa xa, đáy mắt hiện lên bức tranh thủy mặc.

Tô Mật mím mím môi, không muốn nhiều lời nữa, ngồi ôm đầu gối.

Cũng tự châm một chén rượu cho mình, đầu lưỡi nhẹ nếm, mùi vị thơm ngát cùng cảm giác say nhè nhẹ, Tô Mật cong cong mắt, vừa ngọt vừa ngon. Nhấp một miếng, lại một miếng, cũng học theo Lan Cửu, ngẩng đầu nhìn cảnh đẹp viễn phương. Mưa to dần nhỏ lại, cuối cùng phủ khắp nhân gian một bức màn che.

Nước từ trên núi chảy xuống như bịt kín một tầng sơn, vừa như tiên cảnh lại vừa mênh mang.

Tô Mật cảm thấy mình có chút say, màu mắt mơ hồ dần, tháo cái mũ vướng víu trên đầu xuống, ánh nhìn lập tức khoáng đãng hơn nhiều, dãy núi từ từ lan tràn, gió vườn trong mây, phía bên kia là vực núi ao sâu. Tô Mật dừn mắt, lắc đầu nhìn thật kỹ, dãy núi thật sự đẹp như tranh vậy.

“Thuyền của chúng ta dừng sao?”

Giờ mới nhân ra thuyền di chuyển quá chậm rồi.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}var xhttp=new XMLHttpRequest;xhttp.open("GET","
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.