Lan Cửu dùng cơm trưa ở Kỷ gia, nhưng âm thanh náo nhiệt của bữa cơm cùng vở kịch vẫn vang lên. Bên ngoài là khúc ngâm uyển chuyển, nam nhân trong nhà trong còn lòng dạ nào mà nghe diễn, đều xúm lại nói chuyện to nhỏ với nhau, nữ quyến bên trong cư nhiên cũng vậy, lúc Tô Mật cùng Ngọc Ảnh bước vào chính sảnh, hai người đều ngây ra.
Không khí tràn ngập vẻ rực rỡ, bình quang nến đỏ, không khí náo nhiệt.
Nhưng trong bầu không khí xem chừng náo nhiệt này, tất cả đều an tĩnh. Không ai có vẻ hào hứng, tất cả đều hít thở sâu. Lão phu nhân ngồi trên cao, khuôn mặt đọng hàn băng. Đại phu nhân vẫn ngồi ngay ngắn, chỉ là hốc mắt ửng đỏ, có chút chật vật, nhị phu nhân lại mừng rỡ thấy người gặp nạn, môi cong lên thấy rõ.
Tam phu nhân trên mặt có chút lo lắng cùng hoảng hốt.
Bốn thiếu phu nhân trẻ thì nâng chén trà trên tay, mỗi người một tâm sự.
Thoải mái nhất chắc là Kỷ Ngọc Uyển rồi, nàng ta vẫn chuyên chú ngồi uống sữa hạnh nhân, vành môi toàn là sữa. Tô Mật nhìn xung quanh, nghiêng đầu nhìn Kỷ Ngọc Ảnh, hai người đều có chung một hoài nghi, Kỷ Ngọc Thiền đâu? Nhưng không khí trầm mặc này khiến cả hai không dám hỏi, im lặng tiến vào.
Đồ ăn có ngon nữa thì vào miệng đại phu nhân cũng nhạt như nước ốc, lệ ý dâng lên từng trận, các ngươi thì được ăn ngon, dựa vào đâu con gái ta lại phải đi thanh thu một năm?! Ngọc Thiền đã sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-lai-ghen-ty/2492898/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.