Lúc Tô Mật mở mắt, trời đã sáng.
Ánh nắng rực rỡ mùa hạ len lỏi sau tấm màn che, biến thành ánh nắng mùa xuân, hắt lên khuôn mặt xinh xắn của Tô Mật. Tô Mật chớp chớp mắt, tâm tư mơ hồ. Một lúc sau mới hoàn toàn thanh tỉnh, lập tức quay sang bên cạnh, người bên cạnh sớm đã không thấy đâu.
Tô Mật đưa tay sờ sờ, đã mất hơi ấm.
Được rồi.
Dù là ở trong cung, lúc mình dậy cũng đã không thấy Lan Cửu, đây lại còn là Kỷ gia, hắn còn phải dậy sớm hồi cung, hắn vẫn luôn cần chính như vậy, bao nhiêu năm vẫn không thay đổi sao?
Trong lòng nghĩ vậy, môi vẫn nhẹ mím lại, ngón tay vô thức lật đi lật lại tấm chăn.
“Lại suy nghĩ miên mãi cái gì vậy?”
Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên, Tô Mật kinh hỉ ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lan Cửu đã vén rèm lên, đứng trước giường. Lan Cửu đã đổi lại thường y, xiêm y vô cùng vừa người, bao lấy cả thân hắn không sót cái gì.
Tô Mật vừa ngạc nhiên lại vui mừng, bắt lấy cổ tay Lan Cửu.
“Sao chàng lại ở đây? Không cần thượng triều sao?”
Lan Cửu: “Sớm đã tan triều luôn rồi.”
Ách, vậy là mình ngủ thẳng đến tận giờ này? Tô Mật còn đang hoảng hốt, Lan Cửu đã trực tiếp khom người ôm ngang lấy Tô Mật đang ngơ ngác, kinh hô một tiếng, sau đó theo bản năng ôm lấy cổ Lan Cửu, ngẩng đầu nhìn khuôn cằm góc cạnh của hắn: “Làm gì a?” Lan Cửu nhìn thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-lai-ghen-ty/2492885/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.