Chương trước
Chương sau
Lúc Tô Mật thức dậy thì trời đã sáng choang, đầu nặng nề, tối hôm qua hắn uống bao nhiêu rượu vậy, mình ngửi mùi rượu cả đêm, sáng dậy đau hết cả đầu, vừa xoa xoa thái dương, vừa nhìn sang bên cạnh, nếu không có gì bất ngờ thì đã không có ai từ sớm.

Say đến mức đó mà hôm nay còn lên triều sao?

Ngày mùa hè hừng đông đến sớm, Tô Mật cho rằng mình dậy rất trễ, thực tế chỉ vừa đến giờ Thìn, dùng khăn ấm lau mặt, cơn đau đầu tản đi một ít, bên ngoài khung cửa sổ, liễu rũ xuống xanh biếc, nhìn nó tâm trạng thư thái hơn nhiều, Tô Mật thất thần nhìn ngắm cây liễu bên ngoài, Xuân Lan đứng bên cạnh nhìn Tô Mật.

Thấy nàng nhíu chặt mày, môi kém sắc.

Tối qua Hoàng thượng say như thế, cách mười bước cũng ngửi được mùi rượu, cô nương ngửi cả đêm sợ là cũng say mất rồi?

Nghĩ đến đây, nàng vội nói: "Cô nương không thoải mái sao? Sáng nay đầu bếp phòng bên có nấu canh đầu cá giải rượu, nô tỳ lấy cho người một ít nhé?" Tô Mật quay đầu: "Nấu canh giải rượu, còn ai say nữa à?"

Xuân Lan nói: "Tối hôm qua Hoàng Thượng và Thất gia đều là được người khác cõng về!"

"Bên Minh Kính Đường vẫn chưa dậy!"

Lan Cửu và Kỷ Ninh cùng được cõng về? Say cùng Kỷ Ninh đến mức đó? Quả nhiên, mỗi lần gặp phải Kỷ Ninh đều chẳng có chuyện gì tốt! Tô Mật hung hăng vứt khăn tay vào chậu rửa mặt, hắn tác quai tác quái, người gặp nạn luôn là mình! Vừa mới đầu giờ Thìn, nắng bắt đầu lên bên ngoài cửa sổ.

Chắc chắn Kỷ gia cũng biết chuẩn bị canh giải rượu, nhưng vừa rồi Xuân Lan nói nấu canh đầu cá, tốt thì tốt nhưng không bằng trong cung, những thứ này đều không hợp khẩu vị Lan Cửu, tối qua hắn say như thế, nhất định sáng nay rất khó chịu, canh giải rượu không hợp khẩu vị nhất định hắn không uống.

Tô Mật nghĩ đi nghĩ lại, chẳng màng ăn sáng, nàng đi đến nhà bếp.

Tìm vỏ cam và mật ong rừng, đổ nước nóng vào ngâm rồi đặt sang bên, cắt nhỏ vài trái việt quốc, đợi nước mật ong nguội, thêm vào vài lá hương nhu, vừa ngọt vừa chua lại vừa thơm.

Đây là canh giải rượu, chỉ là thứ mình tùy ý uống ngày thường, ai ngờ sau khi Lan Cửu tình cờ uống thử, hắn thấy hợp khẩu vị, về sau mỗi lần say rượu, ngày hôm sau đều bắt mình chuẩn bị cái này.

Lâu rồi không làm, nàng chuẩn bị hơi nhiều, vẫn còn dư một ít.

Tô Mật yên lặng, được rồi.

Nàng nói với Xuân Lan: "Còn lại đưa đến Minh Kính Đường."



Xuân Lan đáp lại, khom người múc vào hộp, Tô Mật gọi lớn: "Vân Noãn." Vân Noãn đáp lại, xuất hiện phía trên, Tô Mật chớp chớp mắt, yên lặng ngẩng đầu, xuyên qua xà ngang, Vân Noãn hỏi thăm: "Cô nương có chuyện gì vậy?" Tô Mật cúi đầu, đưa chén canh trong tay cho Vân Noãn.

"Ngươi mau đem cái này vào cung cho chàng uống."

Gấp rút đem vào vừa đúng lúc bãi triều.

Vân Noãn nhận chén canh nhưng không đi, mà chỉ nói: "Sao cô nương tự vào cung một chuyến?"

Sắc mặt Hoàng thượng lúc sáng rất khó ở, ngay cả Vân Mặc cũng không dám lại gần, chỉ có cô nương mới cứu vãn được! Vào cung? Tô Mật vẫn còn ngây ra đó, Vân Noãn đã cười cười tiến đến, thân mật nói: "Lúc đi Hoàng thượng rất khó chịu, cô nương người đi xem chút đi mà!"

Từ khi thân phận của của Tô Mật bị bại lộ, Lan Cửu dắt nàng đi trước mặt tất cả mọi người, không chỉ khiến các cô nương chấn động mà đám đại thần cũng thế. Đám đại thần càng nghĩ nhiều hơn, không những lâu rồi Hoàng thượng không lui tới hậu cung, mà ngay cả Hoàng hậu cũng chưa lập, chẳng lẽ muốn để cho nữ nhi của mỹ nhân họa quốc làm Hoàng hậu!

Mặc dù Hoàng thượng vẫn chưa tỏ rõ thái độ nhưng mọi chuyện đều tiến triển theo chiều hướng này!

Không nói đâu xa, chỉ nói đến thân phận của Tô Mật, nàng không chỉ là nữ nhi của Tô Tinh Nguyệt, nàng còn là công chúa tiền triều, mặc dù sử sách đã ghi chép rằng nàng công chúa này chết yểu sau khi sinh một tháng nhưng thân phận của nàng thật sự quá nhạy cảm, sao có thể để công chúa tiền triều làm loạn huyết thống Đại Chu được!

Không có một đại thần nào tán thành cả!

Các quan viên đã sớm lăm le, lúc mọi chuyện vừa đổ bể, các đại thần có quan hệ tốt với nhau đều âm thầm thương lượng đối sách, thậm chí còn thức đêm kiểm chứng vô số tư liệu lịch sử, đợi đến hôm nay liều mình đưa ra kiến nghị! Rõ ràng là đã thương lượng xong nhưng hôm nay lúc lâm triều thì ta nhìn ngươi, ngươi lại nhìn ta, sự kích động ngày hôm qua hoàn toàn biến mất.

Việc này vừa nổi lên, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Kỷ gia, nhìn chằm chằm Tô Mật.



Tất cả mọi người đều biết chuyện sáng nay Hoàng thượng khó chịu rời khỏi Kỷ gia.

Vì sao Hoàng thượng có tâm trạng không tốt? Lúc này mà liều lĩnh khiêu khích long uy, có phải đang tìm cái chết không? Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ chuyện này, rõ ràng tối hôm qua còn rất dõng dạc, giờ thì chẳng ai muốn làm chim đầu đàn.

Lúc Lan Cửu một thân long bào ngồi lên bảo tọa, âm trầm nhìn đám người phía dưới thì ai cũng câm như hến.

Sát khí nhanh chóng lan tỏa…

Sau khi hành lễ theo thông lệ, các đại thần không ngừng trình lên nhưng không có một người nào nhắc đến Tô Mật, đều là những "việc nhỏ" không đau không ngứa, Lan Cửu lạnh lùng, kéo căng gò má, một tiếng đáp lại cũng không có, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện tối hôm qua.

Hình tượng anh dũng của trẫm bị hủy sạch rồi!

Có nhiều người sau khi tỉnh rượu bèn quên những lời nói lúc say, nhưng Lan Cửu không như vậy, hắn nhớ cực kỳ rõ ràng. Nhớ mình ôm lấy một cái vò rượu gọi tên Tô Mật, không ngờ tối mình lại "Nũng nịu" với Tô Mật như vậy!

Trẫm! Hoàn! Toàn! Mất! Hết! Hình! Tượng! Rồi!

"Kẽo kẹt kẽo kẹt..."

Phúc Thuận cung kính đứng bên cạnh nhíu mày, âm thanh này? Đại điện có chuột ư? Y dò tìm theo tiếng phát ra, kinh ngạc mở to mắt, bàn tay đặt trên thành bảo tọa nổi đầy gân xanh, gỗ đen ngàn năm tuổi vỡ nát…

Trương đại nhân sửa sang cổ áo, dứt khoát đứng ra, vẻ mặt thề chết không lùi!

"Hoàng thượng!"

Tiếng "Hoàng thượng" này gọi rất vang dội, tất cả đại thần đều nhìn Trương đại nhân với con mắt lấp lánh, chim đầu đàn ra sân rồi! Hiển nhiên Lan Cửu cũng nghe thấy, hắn nhếch mi, nhìn thẳng Trương đại nhân, sát khí ẩn ẩn trong đôi mắt khiến chân Trương đại nhân mềm nhũn, ông ta cười nói: "Chuyện ở Chương Châu đã có manh mối, chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng trong vòng ba ngày!"



Tất cả đại thần:...

Hơn một năm rồi mới vào cung, Tô Mật có cảm giác dường như đã mấy kiếp, kiệu êm ái không ngừng tiến về phía trước, đình đài lầu các, tường cao đỏ thẫm, từng khung cảnh đều có vẻ vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Chiếc kiệu êm ái tiến thẳng đến Thái Hòa điện, cuối cùng dừng lại trước Trắc điện nằm bên cạnh Thái Hòa điện.

Chỗ này chỉ cách Lan Cửu một cái hành lang.

Có bọn Vân Mặc, Vân Thanh hộ tống, căn bản không ai dám cản Tô Mật, nàng đi thẳng vào Trắc điện, Phúc Thuận không ở đây, trong điện có bốn thái giám và bốn cung nữ, đều khom người cúi đầu, cung kính nghiêm cẩn, họ không biết Tô Mật.

Nhưng Tô Mật biết họ.

Trắc điện này nàng đã đến rất nhiều lần, dù khuôn mặt có trẻ hơn chút nhưng đều là những người đó. Nhìn thấy những con người cũ, chút xa lạ khi vừa vào cung hoàn toàn tan biến, khẽ giương khóe miệng, nàng đi đến chiếc sạp gỗ vàng quen thuộc, đặt chén canh lên chiếc bàn bằng phẳng, sau đó ngồi lên.

Tám thái giám và cung nữ:...

Cung nữ Giáp: Nàng ngồi lên rồi!

Cung nữ Ất: Nàng sẽ bị Hoàng thượng ném ra bên ngoài giống Trương quý nhân sao?

Thái giám Đinh: Thật là phiền, lại phải lau chùi đại điện sao?

Trắc điện này được xem là địa bàn riêng của Lan Cửu, cung phi có việc hay đưa thuốc đều đến đây, có lần, một cung phi ỷ sủng nên kiêu, y như hôm nay vậy, trực tiếp ngồi lên đợi Hoàng thượng bãi triều, hơ hơ, sau đó bị ném ra bên ngoài, đày vào lãnh cung.

Vị này, cũng muốn đi theo luôn sao?

"Bongggg."

Tiếng chuông kéo dài, Hoàng thượng bãi triều rồi. Tên thái giám đứng gần cửa nhất đã nghe được tiếng bước chân Hoàng thượng, bất giác nhìn thoáng qua Tô Mật, nàng vẫn còn ngang nhiên ngồi đó, thật đáng tiếc, một mỹ nhân thế này sắp hương tiêu ngọc vẫn rồi. Tiếng bước chân đã đến gần, thái giám đứng trước cửa cung kính vén màn.

"Tham kiến Hoàng thượng!"

Lan Cửu vừa nâng mắt đã nhìn thấy Tô Mật đang ngồi trên sạp, không ngờ nàng sẽ vào cung + chuyện xấu hổ tối qua + còn chưa biết làm thế nào để cứu vãn hình tượng, hiếm khi Lan Cửu giật mình như vậy, ngây ngốc nhìn Tô Mật, Phúc Thuận trái lại thấy kinh ngạc, ôi, vị tổ tông này đến rồi, Hoàng thượng sẽ không giận dữ nữa nhỉ?

Tám tên thái giám cung nữ này đều được một tay Phúc Thuận dạy dỗ, nhìn mặt mà đoán chuyện đã thành bản năng, sư phụ vui mừng như vậy, chẵng lẽ, vị này là Tô cô nương trong truyền thuyết sao?

Ôi trời ơi, nhìn thấy được người thật rồi…

Vốn dĩ Tô Mật đang lo lắng cho Lan Cửu, sợ hắn say rượu đau đầu, lúc này thấy khuôn mặt hắn tái nhợt, sự u sầu hiện hữu giữa chân mày, mỗi một sợi lông mày đều như muốn nói hắn không vui, nàng vội vàng đứng dậy nghênh đón, nhón chân thăm dò nhiệt độ của trán hắn, nhiệt độ có hơi cao nhưng không sao, nàng thở dài, nhìn hắn chăm chú.

"Chàng sao rồi, có phải rất khó chịu không?"

Lan Cửu không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn Tô Mật.

Hôm qua mất hết cả mặt mũi, Lan Cửu cho rằng Tô Mật sẽ cười mình.

Hắn yên lặng, Tô Mật càng sốt ruột hơn. Trước giờ Lan Cửu rất cường tráng, giống như trời có sập xuống hắn cũng không sợ, chưa từng có bộ dạng "yếu ớt" như hiện tại? Nắm lấy tay hắn, giọng có hơi nghẹn ngào: "Chàng sao rồi, nói gì đi chứ!" Lan Cửu hoàn hồn, hầu kết giật giật, cơn say đêm qua khiến hắn khát khô cổ họng, giọng có hơi khàn khàn.

"Không sao."



Kéo tay hắn đến chiếc sạp mềm mại, không đợi người khác giúp đỡ, nàng múc canh ra bát, không đưa cho Lan Cửu mà tự mình múc một thìa đưa đến bên miệng hắn. Lan Cửu rũ mắt nhìn nước canh, đỏ đỏ cam cam thật đẹp mắt.

Không, vấn đề không phải là đẹp mắt.

Lan Cửu có chút lờ mờ.

Bầu bạn nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên Tô Mật cho hắn "vinh hạnh đặc biệt" được nàng tự tay đút.

Tô Mật thấy sắc mặt Lan Cửu trắng bệch, lông mi thật dài phủ lên đôi mắt, mím mím môi ngỡ ngàng. Lần đầu tiên Tô Mật thấy bộ dạng "yếu ớt" này của Lan Cửu, nàng mềm lòng, thậm chí không nỡ trách móc hắn, chỉ dịu dàng: "Ngoan nào, ta tự tay làm đấy, uống một chút sẽ hết đau đầu."

Lan Cửu há miệng, Tô Mật vội vã đút cho hắn.

Hết cả bát, Tô Mật vội hỏi: "Sao rồi, có hiệu quả không?"

Tô Mật sốt ruột quá sẽ loạn hết cả lên, canh giải rượu này đâu phải thần dược, sao có thể có tác dụng nhanh như vậy được? Lan Cửu không nhìn Tô Mật, trái lại hắn cúi đầu thấp hơn, vẻ bất lực hiếm hoi hiện lên khuôn mặt hắn, mày kiếm khẽ nhíu, giống như đau đớn và khó chịu lắm.

"... Đầu đau quá."

Tô Mật sốt ruột, nàng khom lưng, duỗi tay day day thái dương cho hắn, thấp giọng hỏi thăm, Lan Cửu tùy tiện đáp lại, mi mắt vô thức đóng lại.

Phúc Thuận vừa rồi còn thấy Lan Cửu hùng hổ bóp nát lan can: …

Vân Mặc và Vân Thanh sáng nay bị Lan Cửu dùng một quyền đánh ngã lúc luyện võ: …

Tám tên thái giám và cung nữ cho rằng Tô Mật sẽ bị ném ra bên ngoài, ai ngờ Hoàng thượng ngoan ngoãn như vậy: …

Hôm nay Tô Mật mặc bộ y phục cũ màu xanh nhạt, chỉ là bộ y phục mùa hè mỏng manh, Tô Mật lại đang khom người, Lan Cửu rũ mắt liền nhìn thấy da thịt trắng trẻo bên trong.

E hèm, hôm nay mặc nội y tơ tằm xanh biển.

Lan Cửu đang thưởng thức "phong cảnh", bên tai là giọng nói dịu dàng của Tô Mật, thì ra, yếu đuối lại có nhiều cái hay thế này? Thế là thế giới quan của Lan Cửu đột nhiên được khai sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.