Chương trước
Chương sau
Tuy Tiên Khách Lai không phải quán trọ lớn nhất kinh thành nhưng rất đông người qua lại, gần như mỗi ngày đều chật kín chỗ ngồi, một quán trọ làm ăn tốt như vậy mà nói đóng cửa là đóng cửa, đừng nói người bên ngoài ngay cả người làm trong quán trọ cũng cảm thấy khó hiểu. Hôm nay đã là ngày thứ ba dừng làm ăn, bọn tiểu nhị tụ tập lại một chỗ.

Họ nhìn bàn ghế được lau dọn sạch sẽ trong quán trọ, rõ ràng chỉ mới ba ngày mà quán trọ đã vắng vẻ không một người khách, ngày trước lúc nào cũng huyên náo, bọn họ thường xuyên bận rộn, giờ thì ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta chẳng ai dám đến hỏi đám thị vệ đang đứng trước cửa.

Chủ mới là ai? Muốn đổi thành kinh doanh cái gì? Ðám người bọn họ còn được ở lại hay không?

Có rất nhiều câu hỏi quanh quẩn trong lòng đám tiểu nhị, họ cúi đầu nặng nề suy nghĩ.

“Cô nương!”

Thị vệ trước cửa lên tiếng.

Cô nương? Chủ mới là một cô nương sao? Tất cả mọi người đều quay lại nhưng không ai dám nhìn thẳng, họ chỉ thoáng nhìn thấy gấu váy màu trắng, yên lặng chờ đợi một lát, một đôi giày hoa văn màu xanh xuất hiện trước mắt bọn họ, hương thơm thoang thoảng lan toả, bọn họ rất muốn ngẩng đầu nhưng chợt khựng lại, sau đó còn cúi đầu thấp hơn.

Không được mạo phạm chủ mới!

Tô Mật ngồi xuống ghế, nàng nhìn đám người trước mặt, ước chừng có khoảng ba bốn chục người, chưởng quầy, tiểu nhị, đầu bếp đều ở đây. Tô Mật nhìn từng người một, nàng nói: “Hiện tại quán trọ này đã thuộc về ta, nó sẽ được tu sửa lại, sau khi tu sửa thì không mở quán trọ nữa.”

Không mở quán trọ nữa sao? Vậy thì làm gì, còn bọn họ thì sao, có tìm việc mới thì nhất thời cũng không tìm ra, đây là công việc nuôi sống cả nhà ðấy! Có người ngẩng đầu nhìn Tô Mật, nói nhanh: “Xin hỏi cô nương, sau này nơi này kinh doanh cái gì, bọn ta có thể ở lại làm việc không?”

Tô Mật mỉm cười.

“Mọi người đừng vội.”

Nàng nhẹ giọng: “Mọi người từ từ nghe ta nói.”

“Tiểu nhị, sai vặt, chạy việc đều có thể ở lại, nếu không muốn ở lại sẽ được trả thêm một tháng tiền công.”

Một nửa số người thở dài nhẹ nhõm, nửa còn lại càng hồi hộp hơn, nàng ấy nói vậy có nghĩa là những người khác không thể ở lại sao? “Còn những người ở bếp sau…” Tô Mật nhìn mấy vị sư phụ bụng tròn trịa, nàng nói: “Sau khi tu sửa không mở quán trọ cũng không mở quán ăn.”

Sắc mặt đám người ở dưới bếp lập tức ảm đạm.

Ðáp án này nằm trong dự đoán của họ.

Nếu muốn tiếp tục mở quán trọ hay quán ăn thì cần gì dẹp tiệm chứ? Dù nghĩ vậy nhưng họ vẫn thấy mất mát, mặc dù có tay nghề thì không sợ chết đói nhưng họ đã làm việc ở đây nhiều năm, quen thuộc từ lâu rồi, giờ mà đến quán trọ khác thì lại phải làm trợ thủ cho các đại sư phụ khác.

Haizz

"Chỉ có điều..."

Những người sau bếp nhao nhao ngước nhìn Tô Mật.

Tô Mật mỉm cười nói: "Ta có hai cái quán trọ, Nghênh Khách Lâu ở thành nam và Nam Bắc Lâu ở thành tây, nếu các sư phụ đồng ý, ta sẽ tự sắp xếp, nếu mọi người muốn rời đi sẽ nhận được ba tháng tiền lương."

Nghênh Khách Lâu, Nam Bắc Lâu? Ðều làm trong quán trọ nên họ hiểu rõ, hai nơi đó mặc dù không náo nhiệt như Tiên Khách Lai, quy mô cũng nhỏ hơn chút nhưng chúng cách cửa thành không xa, khách vãng lai và thương nhân rất nhiều nên cũng luôn chật kín chỗ ngồi, nghe thấy được đến một nơi tốt đẹp như vậy, cả đám người không vui sao được.

"Cảm tạ đại ân của cô nương!"

Ðám người quỳ xuống dập đầu ba cái với Tô Mật.



Tảng đá lớn trong lòng mọi người rơi xuống, chỉ có một người vẫn còn bối rối, đó chính là Thôi chưởng quỹ. Ông ấy đã sáu mươi mấy tuổi, vốn định làm vài năm nữa sẽ về hưu, nào ngờ đột nhiên xảy ra chuyện này. Vị trí chưởng quỹ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ những người thân cận mới được giao việc này, ông ta không hề quen biết vị chủ nhân này.

Cũng tốt, dù gì cũng kiếm tiền hơn nữa đời người rồi, già rồi, về bế cháu thôi.

“Thôi chưởng quỹ."

Thôi chưởng quỹ chắc mẩm bản thân sẽ phải rời đi, vẻ mặt ông ấy ảm đạm nên không chú ý đến chuyện Tô Mật gọi thẳng họ mình, ông ấy vái chào: “Có tiểu lão nhân.”

Tô Mật: “Có còn nhớ sứ men xanh năm đó không?”

Sứ men xanh?

Thôi chưởng quỹ lập tức ngẩng đầu nhìn Tô Mật.

Sao ông ta quên được chứ? Cửa hiệu sứ men xanh của Hoàng hậu năm đó chính là ở đây! Khi đó, mình chỉ là một trợ thủ nho nhỏ cho chưởng quỹ mà thôi, có thể làm việc ở đó ông ta đã thấy may mắn lắm rồi, sau đó sứ men xanh không còn nữa, Ninh Vương tiếp nhận chỗ này, để ông ấy làm chưởng quỹ.

Vị chủ mới này vừa rồi mở miệng nhắc đến sứ men xanh.

Lúc nãy, Thôi chưởng quỹ luôn cúi đầu không dám nhìn thẳng Tô Mật mà chỉ nghe giọng nói dịu dàng trong trẻo của nàng mà thôi, bây giờ nhìn thấy Tô Mật, cảm giác quen thuộc mãnh liệt dâng lên, ông ấy nhớ đến lời đồn đại gần đây trong kinh thành, nữ nhi của nương nương xuất hiện rồi sao?

“Tiểu, tiểu chủ tử?”

Tô Mật mỉm cười đáp lại lời xưng hô này.

Thôi chưởng quỹ lập tức quỳ xuống.

“Lão nô, lão nô tham kiến tiểu chủ tử.”



Mãi đến lúc Tô Mật rời đi mà Thôi chưởng quỹ vẫn chưa hết bàng hoàng, tiểu chủ tử xuất hiện rồi, sứ men xanh năm đó sẽ tái xuất ở kinh thành lần nữa? Tâm trạng ông ấy dao động mãnh liệt, ông ấy còn chưa bình tĩnh trở lại thì đã bị người khác vỗ vai, ngẩng đầu nhìn thì ra là Lý sư phụ, Lý sư phụ vỗ cái bụng tròn trịa của mình, cười híp mắt nói: “Chủ nhân mới đem tin vui đến, Thôi lão ca nể mặt uống một chung chứ nhỉ?”



“Ðây là chuyện vui của tất cả mọi người, sao chỉ có hai ngýời các ngươi uống vậy?”

Thôi chưởng quỹ còn chưa đáp lời đã bị người khác kéo tay.

“Chi bằng chúng ta góp bạc lại mời chưởng quỹ, chưởng quỹ nhất định phải nể mặt đấy!"

Thôi chưởng quỹ vẫn chưa hoàn hồn thì đã bị đám người kéo đến quán rượu.

Hôm nay Thôi chưởng quỹ được trải nghiệm cái gì được gọi là các ngôi sao vây quanh mặt trăng, lúc ăn uống no say thì hoàng hôn đã buông xuống, Thôi chưởng quỹ trở về nhà trong chiều tà. Năm đó đại chưởng quỹ của sứ men xanh uy phong ngần nào, đừng nói đại thần ngay cả vương hầu cũng nhìn sắc mặt người đó, hiện tại tiểu chủ tử trở về rồi, nàng thật lòng đối đãi người cũ như vậy, vị trí đại chưởng quỹ của sứ men xanh chắc chắn thuộc về ông ấy!

Thôi chưởng quỹ càng nghĩ càng hưng phấn, không ngờ rằng bản thân đã già thế này rồi còn được oai phong lần nữa!

Ông ấy vừa đi về vừa hát.

Nào ngờ vừa đến cửa nhà thì đã nhìn thấy một cổ xe ngựa cực kỳ xa hoa, ông ấy lập tức tỉnh rượu, Thôi chưởng quỹ nhanh chóng chạy vào, lúc nhìn thấy người đang chắp tay đứng trong viện, ông ấy trực tiếp quỳ xuống.

“Ninh Vương điện hạ!”



Tô Mật ngồi bên bàn đọc sách, tay nàng cầm bút vẽ, Lão phu nhân ngồi bên cạnh nhíu mày cẩn thận nhớ lại.

“Trước cửa có hai con sư tử trắng, bậc thang đá màu xanh, tám cửa được che bằng các bức mành trúc…”

Lão phu nhân nói gì, Tô Mật vẽ cái đó.

Tô Mật muốn mở lại cửa tiệm sứ men xanh năm đó, ngay cả cách bày trí cũng phải giống, tiếc là cửa hàng bị đổi thành quán trọ, khuôn mẫu lúc trước đã bị phá huỷ hết, lúc sáng nàng có hỏi Thôi chưởng quỹ, ông ấy cũng không nhớ rõ nên nàng đành phải đến hỏi Lão phu nhân. Lão phu nhân lớn tuổi rồi, bà không nhớ rõ hết, bà vừa nhớ nàng vừa vẽ và sửa chữa.

Bận rộn mãi đến khuya mới được xem là hoàn thành.

Lão phu nhân đi đến cầm bức tranh nhìn kỹ, bà vừa nhìn vừa hồi tưởng, cuối cùng cũng gật đầu: “Giống đến chín phần, có một vài vị trí quả thật ta không nhớ rõ.” Giống chín phần Tô Mật đã thoả mãn rồi, nàng đứng dậy xoa bóp vai cho Lão phu nhân, cười ngọt ngào nói: “Làm phiền người rồi.”

Lão phu nhân: “Làm gì có, ta cũng hy vọng như vậy.”

“Khuya rồi, con ngủ đi, ta về đây.”

Tô Mật tiễn Lão phu nhân ra ngoài, trở về phòng nàng cúi đầu nhìn bức hoạ, chín phần, ừm, ngày mai đem đến hỏi Thôi chưởng quỹ thử, nói không chừng nhìn bức tranh này liền có thể nhớ ra, nghĩ xong chuyện ngày mai, Tô Mật cất kỹ bức tranh.

Nàng vuốt cái cổ khô rát, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời.

Tay nàng khựng lại.



"Vân Noãn."

Vân Noãn nhảy vào từ cửa sổ: "Cô nương?"

Tô Mật: "Lan Cửu vẫn còn bận việc sao?"

Ðã ba ngày không thấy bóng dáng hắn rồi, hắn chỉ phái người đến thông báo.

Vân Noãn gật đầu: "Tối nay Hoàng thượng vẫn chưa đến được."

Tô Mật gật đầu, nàng nhìn Vân Noãn dò xét: "Vậy mai ta có thể vào cung thăm hắn không?"

Vân Noãn nói tiếp, biểu cảm không lộ chút sơ hở: "đương nhiên rồi, cô nương muốn vào cung bất cứ lúc nào cũng đươc." Tô Mật nhíu hàng chân mày thanh tú nhìn Vân Noãn, nàng ấy nhíu mày khó hiểu.

Hắn thật sự bận rộn sao? Nếu hắn bận thật, Vân Noãn sẽ không để mình vào cung. Tô Mật ngẫm nghĩ, nói vài câu rồi đi rửa mặt, ngày mai đi tìm Thôi chưởng quỹ rồi vào cung một chuyến thôi, ít khi hắn bận đến vậy, trýớc kia có bận cỡ nào thì đêm cũng đến, hôm nay đã ngày thứ ba rồi.

Không biết hắn bận như vậy có ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ hay không, nàng phải đi thăm mới yên tâm được.

Ngày hôm sau, Tô Mật ngồi xe ngựa đến hẻm nhà Thôi chưởng quỹ, nàng mới gõ cửa còn chưa kịp lên tiếng Thôi chưởng quỹ đã mừng rỡ nói: "Ðang định tìm cô nương không ngờ cô nương lại đến đây!"

Sự mừng rỡ và vội vã đan xen trên mặt Thôi chưởng quỹ, đến bây giờ vẫn chưa mời Tô Mật vào nhà, bọn họ đang đứng trong viện.

Tô Mật: "Có chuyện gì mà gấp vậy?"

Thôi chưởng quỹ: "Không phải chuyện gấp mà là chuyện tốt!"

"Chủ tử muốn gặp mặt cô nương một lần, cô nương chỉnh lý lại chút rồi đến Ninh Vương phủ đi!"

Tối qua Ninh Vương đến đây khiến Thôi chưởng quỹ rất kinh ngạc, tuy trên danh nghĩa quán trọ đó là của Ninh Vương nhưng Thôi chưởng quỹ không gặp được hắn thường xuyên, thế nhưng Thôi chưởng quỹ rất biết ơn Ninh Vương, năm đó, sau khi sứ men xanh không còn nữa, ông ấy không biết phải đi đâu, Ninh Vương đã thu nhận và để ông ấy làm chưởng quỹ mấy chục năm.

Lan Triệt?

Tô Mật ngây người, Thôi chưởng quỹ còn tưởng rằng ông ấy đã hù dọa Tô Mật.

"Cô nương yên tâm, chủ tử cực kỳ nhân từ, đây là chuyện tốt, không cần sợ!"

Tô Mật nhẹ giọng.

"Chuyện tốt?"

Thôi chưởng quỹ gật đầu, đang định nói tiếp thì nhìn thấy Tô Mật cười nhưng trong mắt nàng không hề có ý cười.



Tô Mật: "Ai là chủ tử của ông?"

Thôi chưởng quỹ ngẩn người, vô thức nói: "Ninh Vương..."

Tô Mật: "Ai, là, chủ, tử, của, ông?"

Nàng nói từng chữ, cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường.

Ai nha, vừa rồi ông ấy xưng hô với Ninh Vương giống như trước kia theo thói quen, quán trọ này đã đổi chủ rồi, nhất thời chưa sửa được cách gọi, Thôi chưởng quỹ tự vả miệng, cười nói: "Cô nương đừng trách, trong lúc nhất thời quên đổi cách xưng hô chúng ta thật sự muốn tốt cho cô nương, đó là Ninh Vương, người nguyện chiếu cố cho cửa hàng đó là chuyện tốt."

Tô Mật nghiêng đầu, giọng nàng vẫn nhẹ nhàng nhưng ý thì không như vậy.

"Ta cần hắn chiếu cố sao?"

Thôi chưởng quỹ chớp chớp mắt, ông ấy nhớ đến lời đồn trước đó, Hoàng thượng vì cô nương giải tán cả hậu cung, hình như, không cần Ninh Vương phải chiếu cố nhỉ? Cho dù nghĩ vậy nhưng ông ấy vẫn cố chấp nói: "Cô nương không cần Ninh Vương chiếu cố nhưng Ninh Vương điện hạ chính là thân vương, mấy năm nay người rất hậu đãi ta, Ninh Vương nói sẽ mở rộng cửa đợi cô nương, khi nào cô nương đến cũng được, hắn sẽ đợi cô nương."

"Ninh Vương đã nể mặt người như vậy, không đi có phải không tốt lắm không?"

Tô Mật: "Nể mặt ta hay là ta không đi thì người sẽ mất mặt?"

Thôi chưởng quỹ: …

Tô Mật lui về sau một bước, nàng khẽ mím môi, nhìn qua có vẻ là một người dịu dàng.

"Nếu trong lòng ngươi hắn mới là chủ tử vậy thì ta không giữ người nữa, ngươi đi tìm hắn đi."

Dứt lời nàng quay đầu đi ra ngoài.

Thôi chưởng quỹ cuống cuồng hết cả lên, ông ta kinh hãi ngăn trước mặt Tô Mật.

"Cô nương có ý gì vậy ạ, người mới là chủ tử của ta!"



"Nếu ngươi thật sự xem ta là chủ tử thì nên bẩm báo cho ta trước chứ không phải bảo ta lập tức đến đó, có thể thấy, trong lòng ngươi, Ninh Vương có tiếng nói hơn ta."

"Thậm chí, không những ta không sánh bằng Ninh Vương mà cũng không hơn những người khác là mấy."

Thôi chưởng quỹ: "Không, ta không có..."

Tô Mật: "Nếu không có, vậy sau khi nhìn thấy ta không vui ngươi còn dùng thái độ của trưởng bối khuyên ta đi?"

Thôi chưởng quỹ á khẩu không nói được gì. Biểu cảm của Tô Mật quá ôn hòa, tính tình còn rất lương thiện, tất cả người ở quán trọ đều được nàng ban ân, người ta muốn đi còn cho thêm tiền, rõ ràng nàng chính là một chủ tử hoà nhã. Lúc biết rõ thân phận của Tô Mật, ông ta rất xúc động, chủ cũ trở về sao lại không xúc động chứ?

Nhưng mà chiều hôm đó ông ta được những người trong tiệm nâng lên tận trời, rõ ràng Tô Mật chưa hứa hẹn gì cả, Thôi chưởng quỹ đã xem như nắm rõ vị trí đại chưởng quỹ trong lòng bàn tay, thậm chí Ninh Vương còn đích thân đến đây, lúc nói chuyện cũng rất ôn hòa, Thôi chưởng quỹ cảm thấy cực kỳ vinh dự, ông ta vỗ ngực cam đoan sẽ khuyên Tô Mật đến đó.

"Tiểu lão nhân đáng chết!"

Thôi chưởng quỹ quỳ sụp xuống.

Tiểu chủ nhân điềm đạm khiến ông ta quên thân phận chủ tớ nên nói chuyện tùy tiện như vậy!

"Tiểu chủ nhân, người bỏ qua cho ta một lần đi, ta bị mỡ heo làm mờ hết tâm trí, sau này ta không dám như vậy nữa!"

Ông ta vừa nói vừa dập đầu.

Dạng nô tài thế này Tô Mật không muốn giữ lại, nàng cũng không muốn nhận lễ của lão, mãi đến lúc lên xe ngựa nàng vẫn còn nghe âm thanh dập đầu của lão ta, Tô Mật hít một cái: "Ði thôi." Xe ngựa chạy về phía trước, Xuân Lan thấy Tô Mật không vui liền khuyên nhủ: "Nô tài như thế thì vứt đi thôi, tội gì cô nương phải tức cho hại thân thể?"

Hôm qua cô nương tôn kính lão ta như vậy, nô tài cũ thật sự có chút mặt mũi trước mặt chủ nhân nhưng suy cho cùng cũng là người hầu, chính lão ta phải biết chừng mực, hôm nay hay rồi, dám dùng thái độ của trưởng bối dể dạy dỗ cô nương? Cô nương thật tốt tính, chỉ đuổi đi là xong, nếu là chủ nhân khác, nói không chừng đã đánh chết!

"Cô nương đừng tức giận, không đáng chút nào."

Tô Mật lắc đầu: "Quả thật có hơi buồn bực nhưng không đến mức tức giận."

Nàng lại cúi đầu xem bức trang trong tay.

Hôm nay vì nó mà đến đây, nào ngờ gặp phải chuyện buồn bực như vậy, Lan Triệt thật sự là âm hồn bất tán! Tô Mật nghĩ đến Lan Triệt liền cảm thấy ghét bỏ! Nếu cửa hàng kia không phải tài sản cũ của nương, Tô Mật cũng chẳng thèm! Càng nghĩ càng ghét mà: "Không cần tu sửa quán trọ nữa."

"Ðập đi xây lại là được."

Không thể giữ lại một cái bóng của Lan Triệt, phải đập bỏ toàn bộ.

Chỉ cần Tô Mật vui, đừng nói là đập một quán trọ, dù đập mười cái cũng được! Xuân Lan phụ họa lời Tô Mật, nàng ấy còn nói nhiều lời may mắn, cuối cùng chọc Tô Mật cười rộ lên. Tô Mật đặt ống tranh trên gối, cúi đầu nói: "Tung tin tìm những sư phụ của tiệm sứ men xanh năm đó."

Nàng không tin không có ai nhớ được toàn cảnh cửa tiệm năm đó.

Xuân Lan nói: "Cô nương, hiện tại về nhà hay tiến cung ạ?"

Lúc đầu đã nói làm xong việc này sẽ tiến cung nhưng hiện tại tâm trạng của Tô Mật không tốt nên Xuân Lan mới hỏi vậy.

Tô Mật: "Vào cung đi."

Ðã bốn ngày không gặp Lan Cửu rồi, à ừm... Nhớ hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.