Chương trước
Chương sau
Tháng tư là tháng đẹp nhất trên đời, Tô Mật khoác y phục mỏng dạo bước trong vườn hoa, hoa đào rơi lả tả khắp con đường nhỏ. Vân Noãn cẩn thận đi phía sau Tô Mật, ngoài ra không còn ai khác nữa. Hơn ba tháng rồi, cái thai đã ổn định, Tô Mật không muốn có quá nhiều người đi theo nên chỉ có mình Vân Noãn ở Kỷ gia.

Tô Mật vươn tay, cánh hoa trắng hồng rơi vào lòng bàn tay nàng.

Nàng giữ cánh hoa đặt trước bụng dưới hơi nhô lên.

"Nhìn thấy không? Con có thích cái này không?"

Gần đây, Tô Mật rất thích nói chuyện với đứa bé trong bụng, mặc dù cái thai chỉ mới hơn ba tháng, có lẽ là không nghe thấy. Tô Mật cúi đầu dịu dàng nói, Vân Noãn lẳng lặng nhìn nụ cười nhẹ bên môi của nàng, nụ cười của nàng giống như cánh hoa rơi xuống mặt hồ, làm nổi lên từng đợt gợn sóng, không hề dữ dội, những gợn sóng nhẹ dập dờn từng vòng một.



Người mang thai thay đổi tính tình thật là rõ rệt, một tháng trước, tình tình của cô nương đột nhiên hoạt bát hẳn, sau đó chợt trầm tĩnh đi, năm tháng để lại sự trưởng thành trên mặt nàng, chỉ còn lại vẻ bình thản mà thôi.

Tô Mật ngẩng đầu, thấy Vân Noãn nhìn mình với vẻ kinh ngạc, khuôn mặt động lòng người xuất hiện vẻ ngây ngốc hiếm thấy, nàng bất giác khẽ cười nói: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói dịu dàng và trong trẻo vang lên, Vân Noãn hoàn hồn, nói: "Ta đang nghĩ, quả nhiên là đã làm mẫu thân nên trông cô nương rất có khí chất."

Tô Mật: "Không biết cách đây vài ngày người chạy theo sau ta, luôn miệng nhắc nhở phải chậm chút là ai nữa!" Dứt lời, nàng nhấc chân đi sâu vào trong, Vân Noãn chầm chậm theo sát phía sau, Tô Mật dừng chân, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, nàng nghiêng đầu nhìn Vân Noãn: "Ngươi đừng chỉ nghĩ đến chuyện của ta, đã nghĩ tốt chuyện đại sự của bản thân chưa?"

Vân Noãn: "Đại sự gì ạ?"

Tô Mật: "Chuyện của ngươi và Vân Thanh đấy!"

Từ lúc nàng trở về bên cạnh Lan Cửu, Vân Noãn và Vân Thanh đã ở bên nhau, một năm rồi còn gì. Sau một năm Vân Noãn vẫn như vậy, tính tình vô tư y như lúc trước, không hề nghĩ đến chuyện sau này. Vân Noãn nghĩ đến chuyện này liền nhức đầu, hiện tại cô nương đang mang thai, đây là lúc cần nàng ấy chăm sóc nhất.

Tên Vân Thanh chết tiệt kia, không biết dây thần kinh nào bị chạm mà nghĩ nàng ấy cũng mang thai!

Cả hai đều chưa trưởng thành, sao có thể chăm sóc cho một đứa bé đây!



Vân Noãn nói: “Nô tỳ còn chưa chơi đã, đợi hai năm nữa rồi hãy tính đến chuyện này.” Tô Mật định nói tiếp thì bị Vân Noãn ngắt lời: “Cô nương đừng nghĩ đến chuyện này nữa, đợi sau khi tiểu điện hạ ra đời, chớp mắt một cái đã qua mười năm, lúc đó cô nương phải lo gả, lo cưới rồi, giờ người đừng nghĩ đến chuyện này nữa!”

Ơ, nha đầu này! Nàng chỉ nói nàng ấy một câu mà nàng ấy đã nói đến cuộc sống sau này của bảo bối trong bụng nàng luôn rồi? Tô Mật trừng mắt, cười nhìn nàng ấy, đang định mắng thì có giọng nói truyền đến.

“Tất nhiên cái thai của Tô cô nương là nam rồi!”

Tô Mật nhíu mày, đang nói đến mình sao? Nàng và Vân Noãn lặng lẽ đi về hướng của giọng nói, thì ra là hai ma ma quét dọn, bọn họ cầm chổi đi ngang chỗ này, một người mặc đồ trắng, một người mặt đồ xanh, người gầy, người béo. Ma ma gầy nhíu mày càm ràm: “Sinh nam hay nữ là ý của ông trời, đứa bé còn chưa ra đời, ai dám khẳng định?”

Người ma ma mập kia lại nói: “Không sai, chỉ là ai cũng mong Tô cô nương sinh con trai, vậy mới tốt.”

Vị ma ma gầy: “Ngươi bận tâm nhiều vậy làm gì? Hoàng thượng vì Tô cô nương giải tán cả hậu cung đấy, sinh gái hay trai gì người cũng sẽ vui vẻ. Hơn nữa, Tô cô nương còn trẻ như vậy, sinh con gái thì sao nào? Phải nở hoa trước rồi mới ra quả chứ!”

Vị ma ma mập lại cằn nhằn: “Nữ nhân sinh con là bước một chân vào quỷ môn quan, nếu không may thì cả hai cùng mất mạng đấy, nếu may giữ được mạng của người lớn thì cũng không chắc là có thai được nữa!”

"Hoàng thượng lại chỉ có một mình Tô cô nương, nếu cô nương không sinh được con trai thì giang sơn này phải truyền cho ai?"

"Cho dù có nhận con của thân vương làm con thừa tự thì suy cho cùng cũng không phải con ruột mình, lớn lên có thân thiết hay không đó là một vấn đề..."

Hai ma ma vừa đi, vừa nói, bước chân nhanh nhẹn, thoát cái đã khuất xa, Tô Mật không còn nghe thấy gì nữa, nhìn bóng lưng hai người bọn họ, nàng lại cúi đầu nhìn bụng dưới của mình, chỗ đó chỉ hơi nhô lên mà thôi, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra, con trai hay con gái đây?

Nói thật, Tô Mật chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}var xhttp=new XMLHttpRequest;xhttp.open("GET","
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.