Mọi người không nhìn đôi mắt oán giận của Không Không, tiếp tục thảnh thơi ăn đồ ăn vặt.
Xem diễn mà, không ăn cái gì sao được?
Yên tĩnh nửa ngày, Dạ Cẩm rốt cục mở miệng , "Nàng muốn làm gì?"
"..." Hắn muốn ăn thịt bò khô!
Không Không hung tợn nhìn chằm chằm thịt bò khô trong tay Phi Phi.
Không ai trả lời hắn, trong giọng nói của Dạ Cẩm mang theo sát khí, "Chuyện năm đó ta đã không muốn so đo với nàng, bây giờ nàng lại xuất hiện là có ý gì?"
Sao?
Mọi người đều cảm thấy nghe được tin tức hữu dụng, chẳng lẽ bọn họ đã đoán sai, Dạ Cẩm mới là người bị đá?
Cũng khó trách hắn không chịu nói, có thể là do cảm thấy thật mất mặt.
Hiện tại nữ nhân kia hối hận, lại muốn trở về tìm Dạ Cẩm?
Đang suy nghĩ, cửa sổ cách vách Dạ Cẩm "két" một tiếng mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hé ra dò xét, quay đầu nhìn hắn bên này, chậm rãi hỏi hắn, "Sao anh còn chưa ngủ?"
"Vào trong!" Giọng của Dạ Cẩm thực nghiêm khắc.
"Vì..."
Lời của Tiểu Bạch bị cắt đứt, im lặng nhìn Dạ Cẩm, không có ý muốn di chuyển.
"Mau vào trong!"
Dạ Cẩm nhấn mạnh, nói xong liền dứt khoát trực tiếp phóng qua, kiên quyết muốn bắt Tiểu Bạch quay vào trong phòng.
"Anh đừng qua đây, " Tiểu Bạch thực bình tĩnh, "Có cái gì đó đang đặt trên lưng tôi, hình như là dao."
"..." Mọi người hóa đá, đứng ở trên cây Không Không lại "vù vù" một tiếng xui xẻo rơi xuống dưới.
Nghe được âm thanh, Dạ Cẩm vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-khong-the-an-ta/1624365/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.