Nàng ta muốn chính là Quý Ngữ Hàm khóc sướt mướt, Đoan Mộc Ly vì muốn an ủi nàng ấy mà nôn nóng mất bình tĩnh vốn có! 
Trong lòng nghĩ vô cùng hoàn mỹ, Tam cô nương bắt lấy Tiểu Dật, nhảy xuống thạch thất dưới mặt đất. 
Tiểu Dật nhàm chán ngáp dài, "Tới lúc ngươi nhìn thấy phụ hoàng thì gọi ta một tiếng." 
Sau liền nhắm mắt lại, hình như là định ngủ. 
"..." Tam cô nương tức giận đến nổi vọt thẳng về phía cửa như ý, "Đi tìm Đoan Mộc Ly!" 
"..." Trên bàn ăn, mọi người mờ mịt nhìn người vừa xông tới như bà điên - Tam cô nương. 
Người giở trò lại là nàng ta? 
Nhưng thật đúng như Đoan Mộc Ly tiên đoán, nàng ta thật sự chủ động mở cửa ra. 
Ngay lúc bọn họ còn đang kinh ngạc —— 
"Phụ hoàng! Thức ăn nương!" 
Tâm tình Tiểu Dật thật tốt gọi bọn hắn, lộ ra tươi cười cực kì sáng lạn. 
"..." Nháy mắt Quý Ngữ Hàm liền nổi giận, "Tiểu Dật, con lại ăn vụng đường!" 
"Con không có!" Tiểu Dật phồng khuôn mặt nhỏ nhắn, kiên quyết không thừa nhận. 
"Vừa rồi con cười rất sáng lạn, răng đều lộ ra kìa!" 
"..." Tiểu Dật chu chu cái miệng nhỏ nhắn, "Sâu cảm thấy răng của con ăn ngon, con cũng hết cách rồi..." 
"Giả bộ đáng yêu cũng vô dụng!" 
Phi Phi vỗ bàn, vọt tới một bên tìm ra cờ lê trong nhà đưa cho Quý Ngữ Hàm, "Đây, chúng ta nhổ răng của thằng nhóc nhỏ này đi!" 
Không Không cũng rút cái kìm ra, "Ra tay đi!" 
Những người khác đều "Tiến lên", lúc này đương nhiên không thể rơi lại phía 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-khong-the-an-ta/1624361/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.