Chương trước
Chương sau
Đoan Mộc Ly cười vỗ Phi Phi một cái, khí lực không lớn không nhỏ, Phi Phi cho là hắn đang động kinh...... Định không để ý đến hắn.
Vẫn cười, lần này Đoan Mộc Ly chợt cho Phi Phi một quyền.
Trong nháy mắt Phi Phi liền nổi giận, "Điên rồi! Sao ngươi lại làm vậy!"
"Là như thế này?" Đoan Mộc Ly không có để ý đến hắn, cười hỏi Dạ Cẩm.
Đã bị hắn đoán được, Dạ Cẩm nheo mắt lại, nhìn hắn một lượt, sau đó gật đầu, giải thích cùng mọi người.
"Bọn người như Oa Oa bình thường cực kỳ nhu thuận nghe lời, ngươi đánh nhau ầm ĩ đến bực nào, cho dù khi dễ nàng, nàng cũng sẽ không tức giận, chỉ khi nào thật sự cùng nàng động thủ......"
Dạ Cẩm chỉ gian phòng đầy hài cốt ở cách vách, "Đó chính là kết cục."
"......" Mọi người mãnh liệt cắn y phục.
Bất quá cắn xong rồi, bọn họ cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải vô lý đột nhiên tấn công người là được, bọn họ cũng sẽ không chủ động đi đánh Oa Oa.
Phi Phi vẫn đang nổi giận, "Ngươi làm mẫu thfi cứ làm mẫu, tại sao nhất định phải đánh ta!"
Tất cả mọi người dồn hết ánh mắt đồng tình nhìn về phía Phi Phi, Không Không lắc đầu.
" Vẫn không hiểu à? Ngươi mới vừa nói hắn cùng Dạ Cẩm có vấn đề, lại còn ở trước mặt Quý tiểu thư khích bác thị phi, sư phụ ta hắn rất......"
Giật mình, Không Không lập tức đem bốn chữ "lòng dạ hẹp hòi" này nuốt trở về trong bụng, đổi lại nói, "Sư phụ chỉ là có thù phải trả!"
"......" Phi Phi khinh bỉ hai thầy trò bọn họ.
Ồn ào xong rồi, tất cả mọi người nhìn về phía Dạ Cẩm, "Ngươi biết bọn Oa Oa là cái gì, biết đây là nơi nào sao?"
"Ta không biết."
Nhìn về phía Đoan Mộc Ly, thần sắc Dạ Cẩm đang lúc có chút đắc ý, "Lúc này ta thật sự không biết, dù ngươi có dung cách nói như thế nào cũng không thể moi ra được."
"......" Mọi người xoa trán, ngay cả lúc này cũng cao hứng được, lại một người sắp bị Đoan Mộc Ly ép điên......
Đoan Mộc Ly một chút đều không cảm thấy mình "Nghiệp chướng nặng nề", cười hỏi hắn, "Ngươi còn biết cái gì?"
"Chờ một chút!"
Không Không đột nhiên nhào qua, dùng thanh âm nghẹn ngào nói, "Dạ Cẩm, còn biết cái gì liền thành thật khai báo đi! Dù chống cự thế nào, cuối cùng cũng bị hắn kéo ra ngoài, ngươi sẽ cùng tình trạng như chúng ta, đừng làm cho chúng ta bị hành hạ nữa!"
"......"
Mọi người vừa khinh bỉ Không Không quá mất mặt, vừa rơi nước mắt ngậm ngùi xúc động, lời nói này thật là xuất phát từ đáy lòng!
Dạ Cẩm theo chân bọn họ ở chung một chỗ thời gian không lâu, còn chưa thích ứng với bộ dáng vào lúc động kinh của đám người họ......
Cho nên hắn hoàn toàn bị Không Không đánh một cái.
Ánh mắt quét một vòng ở trên mặt mọi người, cuối cùng dừng ở trên mặt Mặc Kỳ Thụy.
Thụy Vương gia của Phong Gian quốc mọi người đều biết, đã từng có người hoài nghi chân chính Thụy Vương gia đã sớm bị hàn độc phát tác mà chết, hiện tại người này giả mạo bởi vì mặt nạ như tảng đá đóng băng, cho nên hàng năm không lộ vẻ biến hóa gì...... Khụ, khụ.
Nhưng bây giờ, vẻ phong phú trên mặt hắn rất khả nghi.
"Đừng nhìn."
Mặc Kỳ Thụy lạnh buốt mở miệng, "Nếu như ngươi không thành thật nói ra, ta sẽ giành đem ngươi giết trước tiên, tránh cho Đoan Mộc Ly có cơ hội lôi được lời của ngươi."
Thật là ý tưởng hay! Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn.
Nếu không bọn họ sẽ phải điên mất thôi......
Dạ Cẩm không biết nên khóc hay nên cười, nhìn về phía Đoan Mộc Ly, "Ngươi thật sự đáng sợ như vậy?"
Đoan Mộc Ly ôn hòa cười cười nhìn mọi người, lấy một giọng nói như ngày tận thế nói, "Bọn họ chẳng qua là không tin trên đời này, ta đây là người thiện lương nhất."
Phốc ——
Mọi người hộc máu ngã xuống đất.
Oa Oa không hiểu nhìn mọi người, không biết tại sao bọn họ đồng loạt nằm xuống, nhưng mà cũng đem ném cục đá nhỏ đang cầm chơi trong tay, nằm xuống theo.
"......" Mọi người lại ói máu lần nữa.
Cơ mặt của Dạ Cẩm co quắp, rốt cuộc biết Đoan Mộc Ly "Đáng sợ".
Hắn mỗi lần chết đi cũng sẽ chuyển kiếp đến trên những người khác nhau, cho nên chết hắn không sợ, hắn sợ chính là mình chết bởi động kinh......
Nghĩ như vậy, hắn quả quyết lựa chọn thành thật khai báo.
"Ta thật không biết bọn họ là cái gì, đây là truyền thuyết hơn một ngàn năm trước, lúc ấy Ảnh Linh Chi cùng Tiên Hạc quả không hiếm gặp giống như bây giờ, rất nhiều người cũng ăn rồi, cho nên đó là một thời đại cao thủ nhiều như mây."
Mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía Oa Oa hư hư thực thực đã hơn một ngàn tuổi.
...... Oa Oa đáp trả bằng ánh mắt vô tội nhìn thẳng.
"Sau đó lại không biết là từ nơi nào truyền ra ngoài bí mật này, nói là trên đại lục có một kho báu thần kỳ, các cao thủ chen chúc tới, cùng nhau xông vào nơi giấu bảo vật."
"......" Sau đó?
Tất cả mọi người nhìn Dạ Cẩm im lặng nửa ngày.
"Không có sau đó, " Dạ Cẩm thanh âm bình thản, " Mọi người đi vào chỗ này đều chết, chỉ có một người may mắn thoát khỏi."
"......" Quý Ngữ Hàm run rẩy, "Không phải là ngươi chứ?"
Dạ Cẩm vẻ mặt không thay đổi giương mắt nhìn nàng, "Chính là ta."
Mọi người cả kinh, hỏa tốc đem tất cả vật gì có thể bao phủ chộp vào tay, đem Dạ Cẩm che lại, tránh cho Oa Oa nhận ra hắn.
Dạ Cẩm ở một đống áo choàng phủ lấy tối đen, "Mặt của ta đã sớm không giống như năm đó!"
Mọi người không để ý tới hắn, Oa Oa tức giận thật sự là quá nguy hiểm, phải ngừa vạn nhất!
"Tiểu Trong Suốt cũng giống Oa Oa?" Tất cả mọi người khẩn trương hỏi Dạ Cẩm.
"Không biết, " Giọng Dạ Cẩm buồn buồn từ trong đống áo choàng truyền tới, "Ta sau khi sống lại, trí nhớ về nơi giấu bảo vật cũng liền biến mất."
"Vậy sao ngươi lại nhận ra Oa Oa?"
"Ta đoán."
Dạ Cẩm sắp bị ngộp thở đến chết, tránh ra lấy hơi, liền lại bị mọi người ấn trở về......
"Nghe nói năm đó sau khi ta đi ra, còn muốn khiến cho những người khác đi vào, cho nên vội vả nói hết tính tình của hai người bảo vệ trong đó, sau đó chết."
"......" Hai?
Một người khác rất có thể chính là Tiểu Trong Suốt?
Trong nháy mắt Quý Ngữ Hàm cảm giác đầu mình rất nặng, thì ra đứa nhỏ vẫn ngủ ở trên đầu mình có lai lịch lớn như vậy......
"Vậy sau đó lại có người đi vào không?"
"Không có, cho dù lúc ấy ta liên tục bảo đảm hai người bọn họ tính khí rất tốt, sẽ không chủ động tấn công người khác, nhưng đông đảo cao thủ cũng chết ở bên trong, không ai còn dám mạo hiểm nếm thử."
Tất cả mọi người di chuyển ánh mắt nhìn Dạ Cẩm cùng Oa Oa, Dạ Cẩm xuyên tới xuyên lui, rất có thể cũng cùng đại chiến lần đó có liên quan a......
Đáng tiếc ba người may mắn còn sống sót trong đại chiến lần đó, cũng mất đi trí nhớ, hiện tại bọn họ cũng không cách nào biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Oa Oa vô tội nhìn bọn họ, không hiểu tại sao mình bị vây nhìn.
Quý Ngữ Hàm bật cười nâng lên đứa nhỏ đáng thương, "Chúng ta vẫn là tự mình đi tìm đáp án, Oa Oa nhất định không nghĩ ra."
Ừ, hiện tại cũng chỉ có sự lựa chọn này, tất cả mọi người gật đầu.
"Oa Oa." Đoan Mộc Ly cất tiếng hỏi nàng, "Nơi này tổng cộng có mấy gian thạch thất?"
"Không biết."
Oa Oa đếm trên đầu ngón tay, nghiêm túc tính toán một chút, "Ta đã thấy có bảy gian, nhưng mà chờ những thứ đồ này ăn xong rồi, thì có thể gặp một gian mới."
"Gặp?" Tất cả mọi người nghe không hiểu.
"Đúng vậy." Oa Oa từ trên tay Quý Ngữ Hàm nhảy xuống, làm mẫu cho mọi người.
"Ta mỗi lần đem một gian phòng ăn xong, cứ đi qua như vầy nè, liền gặp một gian thạch thất mới." Oa Oa vừa nói vừa trực tiếp xông thẳng tới một bức tường đi tới.
Liền đi qua......
"......"
Mọi người nhìn trên tường mới vừa thêm động lớn động nhỏ như chuột đào, cảm giác không ngừng choáng càng.
Không phải là ngươi vừa chạm là có thể lần ra gian thạch thất mới, là ngươi đụng vỡ tường đó......
Đụng đi qua, Oa Oa không hiểu từ bên kia cửa động lộ ra đầu nhỏ, "Các ngươi tại sao không tới?"
Thử một chút, lấy nội lực của bọn họ căn bản không cách nào xuyên tường không biết là làm bằng vật liệu gì, mọi người không biết nên khóc hay nên cười, "Chúng ta không qua được......"
Không phải là mỗi người đều có thân thể cứng như thép giống như nàng ấy......
"Các ngươi không thể như vầy phải không?" Con nít vừa nói vừa đụng tường, gõ rơi hai khối.
"......" Mọi người vô lực lắc đầu, "Không thể."
"Nga, " Oa Oa trở về, hoang mang gãi tóc, "Ta mới vừa rồi giống như định nói cái gì......"
Tất cả mọi người an tĩnh, tránh quấy rầy đứa nhỏ đang suy nghĩ.
"Nga, nhớ rồi!"
Oa Oa vừa nói vừa nhảy đến trên đầu Quý Ngữ Hàm, "Cho ta mượn ngươi một chút."
...... Những lời này của nàng là hướng về phía Tiểu Trong Suốt đang ngủ mà nói.
Đem Tiểu Trong Suốt ôm xuống, đi tới bên tường, Oa Oa liền đem Tiểu Trong Suốt giơ lên ——
"Bung. Bung. Bung" ~
Liên tục đập xuống, Oa Oa cứ như vậy cầm Tiểu Trong Suốt làm búa, bắt đầu đập tường......
"......" Mọi người cắn y phục, hoảng sợ nhìn nàng.
Bị làm búa, Tiểu Trong Suốt cũng không có chút phản ứng nào , tiếp tục ngủ......
Làm mẫu xong, Oa Oa quay đầu, ngoan ngoãn nói, "Các ngươi có thể cầm ta đập tường như vậy, như vậy là có thể đi qua."
"......" Tất cả mọi người đem đầu óc của mình đập tường.
Đoan Mộc Ly dở khóc dở cười ngồi xổm người xuống, "Oa Oa, chúng ta không thể lấy ngươi làm búa."
"Búa? Vậy là cái gì?" Oa Oa nghe không hiểu.
"......" Đoan Mộc Ly cũng bị nàng hỏi không trả lời, chỉ có thể cười đổi vấn đề khác, "Trước kia sao ngươi đem cả mặt vách tường cũng đụng vỡ ?"
"Trước kia......"
Oa Oa do do dự dự nhìn bọn họ nửa ngày, sau đó nhìn về phía Quý Ngữ Hàm, "Hình như ngươi cũng là nữ."
"......" Quý Ngữ Hàm lệ chảy gật đầu, "Đúng, ta là nữ."
"Nga." Oa Oa nhảy đến trên vai nàng, nhỏ giọng theo sát nàng nói mấy câu.
"Nga......" Quý Ngữ Hàm chợt hiểu gật đầu, sau lại cùng Đoan Mộc Ly thấp giọng nói gì đó.
Tất cả mọi người vội vã muốn biết bọn họ đang thần thần bí bí nói cái gì, Đoan Mộc Ly che lỗ tai Oa Oa, cười nói với bọn họ, "Các ngươi cùng nhau trần truồng chạy qua đó."
"......" Mọi người cảm giác một trận khí huyết dâng trào.
Quý Ngữ Hàm cảm giác lời của mình có chút có thể tin, "Cái đó...... Lần này hắn nói là sự thật."
Vẻ mặt Phi Phi vô cùng đau đớn, "Cục than nhỏ, ngươi cũng cùng hắn học cái xấu!"
"Ta không có......" Hu hu.
Quý Ngữ Hàm giải thích, "Oa Oa nói những vách tường này chỉ có cao giống nàng là bình thường, cao hơn nữa...... Muốn đi qua cũng được, bất quá sẽ có một luồng khí bốc ra ngoài đem y phục của ngươi thiêu hủy."
Còn nói không chừng sẽ nhân tiện đem người cũng đốt luôn......
Quý Ngữ Hàm bổ sung một câu, "Nếu là lõa thể chạy qua ngược lại không thành vấn đề...... Khụ, khụ."
"Mới vừa rồi chúng ta không phải là đã mặc y phục đi qua những bức tường đó sao?"
"Oa Oa nói lửa đó sau một khoảng thời gian sẽ biến mất."
Chỉ là Oa Oa không có khái niệm thời gian, nàng nói một đoạn thời gian có thể sẽ là thật nhiều năm a......"
"......" Mọi người im lặng nhìn tường trước mắt.
Không Không kéo chặc y phục, hoảng sợ, "Đây là tường sắc lang?"
"......" Mặc dù ý tưởng này quá quỷ dị, bất quá nghe không khác mấy.
"Chẳng lẽ chúng ta cũng phải lõa thể đi qua?" Không Không băn khoăn, "Ta còn chưa từng cỡi y phục ở trước mặt người khác."
Mấy người bọn Phi Phi nổi giận, "Ngươi cỡi cũng không ai nhìn!"
Còn Tiểu Mễ thích thú vỗ vỗ bả vai Không Không, "Đừng nghe hắn, có người nhìn, trước kia bọn họ thường nhìn lén ngươi tắm."
"......" Không Không ngất đi.
Dạ Cẩm coi như là người thanh tĩnh nhất trong những người này trong, hoài nghi nhìn Đoan Mộc Ly.
"Căn bản không phải lõa thể đi qua sẽ không gặp chuyện gì, chẳng qua là Oa Oa sợ đốt y phục, chỉ nàng không sợ đốt mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.