Chương trước
Chương sau
"Ta, ta nghe người khác nói......"
"Người nào?"
Tề Mị nhi do dự liếc nhìn Đoan Mộc Ly, không có trả lời.
Quý Ngữ Hàm xông tới lúc đúng thấy một màn như vậy, nghi ngờ đứng ở một bên.
Biết nàng không có nghe lời mình ở lại phòng, Đoan Mộc Ly cũng không mở miệng đuổi nàng đi, chẳng qua là làm dấu tay, ý bảo Quý Ngữ Hàm đừng tới gần.
Nhìn thấy Quý Ngữ Hàm xuất hiện, Tề Mị nhi sửng sốt, Quý Ngữ Hàm không phải đã bị nàng ta lừa gạt ra khỏi hoàng cung rồi sao?
Vốn muốn đem chuyện này đổ thừa lên người Dạ Cẩm cùng Quý Ngữ Hàm, nhất cử lưỡng tiện, hiện tại chỉ có thể tạm thời thay đổi kế hoạch.
Nàng ta có chút hốt hoảng mở miệng, "Dạ Cẩm nói cho ta biết...... Hắn khi đó cho là ta thích huynh, muốn cho ta chết tâm, nói trong lòng huynh chỉ có một nữ nhân, còn đem bức họa của nàng giấu trong mật thất."
Đoan Mộc Hồng vẫn không biết nàng quen biết Dạ Cẩm, hiện tại thần sắc kinh ngạc, xoay người, "Nàng làm sao biết Dạ Cẩm?"
"Không sai, ta cũng muốn hỏi vấn đề này."
Đoan Mộc Ly mặt cười, lại nhìn tàn khốc vô cùng.
Hiện tại thần sắc hai huynh đệ thoạt nhìn rất cổ quái, trả lời hơi không đúng, hôm nay nàng ta có thể sẽ phải mất mạng.
Bởi vì tạm thời thay đổi kế hoạch, chuẩn bị phải không đầy đủ, Tề Mị nhi thật sự khẩn trương, sắc mặt trắng bệch.
"Năm năm trước có người đuổi giết hắn, hắn vừa đúng trốn trong phòng ta, sau đó chúng ta liền biết nhau."
Sắc mặt Đoan Mộc Hồng hơi hòa hoãn, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm mặt của nàng ta, nghiên cứu lời nói này là thật hay giả.
Còn Đoan Mộc Ly là ——
"Năm năm trước......"
Hắn nheo lại mắt nhớ lại, "Năm năm trước tháng ba đến tháng sáu, Cửu hoàng tử Dạ Cẩm vô cớ mất tích, sau đó lại không bị thương mà trở về hoàng cung, là lần đó?"
"Đúng!"
Tề Mị nhi không nghĩ tới thời gian mình thêu dệt vừa đúng hành tung của Dạ Cẩm, lập tức gật đầu.
Đoan Mộc Ly cười, "Ngươi mới vừa nói sai, phải là tháng bảy đến tháng mười mới đúng."
Phốc......
Quý Ngữ Hàm thiếu chút nữa bật cười, cứng rắn nén xuống, an tĩnh ở một bên nghe.
Mặt Tề Mị nhi liền biến sắc, sau đó đáng thương dẫu môi, "Nhị ca, ta quá khẩn trương, ta sợ huynh không tin ta...... Nghe huynh nói thời gian, ta lập tức liền gật đầu."
Đoan Mộc Ly nhíu mi, "Ý của ngươi là......"
Tề Mị nhi lập tức tiếp lời, "Là tháng bảy đến tháng mười!"
"Thật?" Đoan Mộc Ly cười nói, "Cũng không có cơ hội đổi ý nữa đâu."
"......" Tề Mị nhi đột nhiên sửng sốt, trước bởi vì khẩn trương mà không sáng suốt giờ cũng bắt đầu khôi phục vận chuyển bình thường.
Lấy xảo trá của Đoan Mộc Ly, không thể nào nghe nàng đổi lời liền tin, hắn ngược lại rất có thể nhàn nhã nói ra một câu
"Thật ra thì căn bản là tháng ba đến tháng sáu".
Nghĩ tới đây, Tề Mị nhi hít thở sâu một hơi, có chút đánh cược mà mở miệng, "Mị nhi thật hồ đồ, chính xác là tháng ba đến tháng sáu."
Nụ cười trên mặt Đoan Mộc Ly cứng đờ, "Ngươi nhớ không lầm?"
"Không có." Tề Mị nhi ở trong lòng thở phào nhẹ nhỏm.
Xem ra nàng không đoán sai, trước đó Đoan Mộc Ly đúng là đào cái bẫy rập muốn cho nàng nhảy vào.
Đoan Mộc Ly nheo mắt lại, "Nói như vậy Dạ Cẩm ở chỗ của ngươi ba tháng, ngươi có nhiều thái giám cung nữ như vậy, hoàng huynh cũng mỗi ngày đều đi tìm ngươi, tại sao những người khác lại không biết?"
Tề Mị nhi mặt ủy khuất, "Dạ Cẩm cho Mị nhi ăn độc dược, còn uy hiếp Mị nhi, nói muốn ở nước giếng trong cung...... Mị nhi không dám nói lung tung."
"Năm năm trước ngươi còn chưa lớn, lại từ nhỏ đã sống sung sướng, có thể chiếu cố một người trọng thương sao? Còn một mình chiếu cố đến ba tháng?"
Tề Mị nhi vành mắt đỏ lên, "Hắn luôn đem tính mạng người trong cung uy hiếp......"
Đoan Mộc Ly nhướng mày, "Ba tháng đó, ngươi cực khổ rồi."
Tề Mị nhi không có nói gì nữa, chẳng qua là yếu đuối mà tựa vào trên người Đoan Mộc Hồng đã sớm hoàn toàn tin tưởng nàng.
Liếc nhìn hoàng huynh mình, Đoan Mộc Ly đột nhiên cười nói, "Nhưng năm ấy Dạ Cẩm rõ ràng chỉ mất tích nửa tháng."
"......" Quý Ngữ Hàm thiếu chút nữa lại phun.
Đây chính là ma cao một thước, nói......
Không đúng, không thể dùng chữ "Nói" này, nên nói là ma cao mười thước, còn có một ma cao mười trượng!
"......" Tề Mị nhi đã hoàn toàn bị Đoan Mộc Ly xoay vòng đến hôn mê, không phân biệt câu nào thật câu nào giả.
...... Hoặc là căn bản cũng không có một câu nào thật.
"Ta đã sớm muốn hỏi ngươi, " Thanh âm ôn nhu của Đoan Mộc Ly khiến người khác sợ hãi, "Ngươi cùng Dạ Cẩm rốt cuộc là quan hệ thế nào?"
Đoan Mộc Hồng cũng xoay người, "Mị nhi, chuyện nàng gạt ta có phải quá nhiều không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.