Chương trước
Chương sau
Lúc ẩn núp ở trong núi giả, Trương đại hiệp còn chưa nhìn rõ, hiện tại đi ra ngoài, hình tượng thần kỳ của Quý Ngữ Hàm lập tức bị hắn thấy rất rõ ràng.
"Minh Chủ, ngài đây là......"
Trước kia Không Không bịa ra kế hoạch hành thích từng nói qua Quý Ngữ Hàm sẽ ẩn nấp vào cung, cho nên lần này Trương đại hiệp mới tìm đến trong cung.
Nhưng ẩn núp không phải cũng nên khiêm tốn một chút sao?
Trương đại hiệp kinh ngạc đến ngây người mà nhìn cái cây không tính là quá nhỏ trên đầu nàng.
"Khụ, khụ, ta đang luyện võ tăng sức nặng đi lại."
Quý Ngữ Hàm mặt thâm trầm, "Không thể thư giãn, bước chân cũng phải luyện sức chịu đựng."
Sau khi sửng sốt, Trương đại hiệp vẻ mặt kính nể, không trách được Minh Chủ còn trẻ, đã có thể thân thủ kinh người như vậy!
"Trương đại hiệp, ngài tới hỏi chuyện hành thích hoàng đế sao?"
Chuyện hoàng thúc của Đoan Mộc Ly đã xử lý tạm ổn, sớm nhất ngày mai, trễ nhất ngày mốt là có thể ra kết quả, bất quá bây giờ nàng nhìn thấy Trương đại hiệp vẫn có chút khẩn trương......
Hiện tại là đang ở hoàng cung, nàng cũng quá dễ dàng bại lộ thân phận.
"Lão phu biết chuyện hành thích Minh Chủ tự có định đoạt, không dám thúc giục, hôm nay tới là muốn nhắc nhở Minh Chủ cẩn thận......"
Nghe được có tiếng bước chân đến gần, Trương đại hiệp vội vàng im miệng, lắc mình tránh trở về trong núi giả.
Cẩn thận cái gì?
Quý Ngữ Hàm vội vã muốn nghe câu sau, đối với tiểu cung nữ đi tới làm một động tác chớ có lên tiếng, ý bảo các nàng không cần thỉnh an.
Mặc dù không hiểu tại sao nàng lại ra lệnh như vậy, tiểu cung nữ còn chưa mở miệng nói chuyện, cùng nàng cười chào hỏi sau liền bỏ chạy.
"Tốt lắm, người đã đi."
Lần nữa từ trong núi giả ra ngoài, vẻ mặt Trương đại hiệp ngưng trọng, "Mấy ngày trước, chúng tôi nhận được hồi báo, có người đang hỏi thăm tin tức của Minh Chủ."
"Nga? Là người muốn khiêu chiến sao?"
"Không phải, người hỏi thăm tin tức giống như hoàn tòan không biết ngài là Minh Chủ, hắn chẳng qua là cầm bức họa ngài, chạy đến đặc biệt dò xét tin tức nhờ Phi Ưng bang đi hỏi thăm ngài."
Hả?
Quý Ngữ Hàm kinh ngạc.
Ở cổ đại, người nàng quen biết không tính là ít, ai cũng đều biết thân phận của nàng, người này là ai?
"Hắn dò xét tin tức của ta làm cái gì?"
"Hình như là mời người ra giá, muốn tìm sát thủ tới giết ngài."
"Giết ta?"
Nàng mà cũng sẽ có cừu gia sao?
"Đúng, từ lúc rời khỏi Phi Ưng bang, hắn muốn đến Khiếu Thiên Bảo mời sát thủ, đó là tổ chức sát thủ đệ nhất giang hồ, được xưng chỉ cần có thể ra giá tiền được Phi Ưng bang đánh giá tốt, cũng chưa có người nào mà bọn họ không giết được."
Cho nên hắn mới vội vàng chạy đến hoàng cung thông báo cho Minh Chủ.
Lòng hiếu kỳ của Quý Ngữ Hàm lại nổi lên, "Ta bị ra giá bao nhiêu?"
Trương đại hiệp do dự một chút, " Người của Phi Ưng bang không biết bang chủ, lại không tra được bối cảnh của ngài, cho nên tạm thời định giá...... Hai lượng bạc."
"......" Không cần xem thường người ta như vậy chứ......
"Ít tiền như vậy, người của Khiếu Thiên bảo cũng chịu nhận sao?" Quý Ngữ Hàm rơi lệ hỏi.
Cũng không biết Khiếu Thiên bảo ở nơi nào, chỉ hai lượng bạc, cũng không đủ lộ phí......
Lại do dự một chút, Trương đại hiệp có chút do dự mà mở miệng, "Bọn họ nhận."
"......" Nhận? 囧.
Xem ra người trong giang hồ không giống cảnh tượng như trong tiểu thuyết võ hiệp viết như vậy a.
Tổ chức sát thủ được xưng giang hồ đệ nhất, vậy mà cũng nhận hai lượng bạc để sống......
Thật không giàu có.
Trương đại hiệp đoán ra nàng hiểu lầm, lúng túng giải thích, "Thật ra thì bọn họ không phải là muốn hai lượng bạc kia, là, là....."
"Là cái gì? Ngươi nói thẳng đi, không sao." Quý Ngữ Hàm tò mò cực kỳ.
"...... Là Phó bảo chủ của bọn họ thấy bức họa của ngài, nói rất đẹp, vừa đúng lúc Bảo chủ bọn họ thiếu nương tử."
"......"
Quý Ngữ Hàm nhẹ co giật một cái, cái thế giới này thật đúng là là quá chấn động mà......
Xem sắc mặt Trương đại hiệp, Quý Ngữ Hàm cảm giác có chút không ổn, "Còn có cái gì chưa nói?"
"...... Phó bảo chủ bọn họ nói đường đường bảo chủ phu nhân Khiếu Thiên bảo, hai lượng bạc trị giá con người quá thấp, muốn nâng cao đến hai trăm vạn lượng."
"......" Hu hu, đây là Phó bảo chủ gì, khoe giàu àh......
Hơn nữa nàng nhất định đáng giá hơn hai trăm vạn lượng, cái khác không nói, chỉ riêng cây nhỏ trên đầu nàng đã chính là bảo vật vô giá......
Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Mặc kệ tên Khiếu Thiên bảo đáng chết đó, thân phận người muốn giết ta ra sao?"
Trương đại hiệp lắc đầu, thần sắc ngưng trọng, "Hắn vẫn che mặt, lời nói cử chỉ cũng không có lộ ra thân phận, lão phu từng tìm người thử qua thân thủ của hắn, không nhìn ra thuộc môn phái nào, cũng chỉ có thể nói là thân thủ trung đẳng."
Thân thủ trung đẳng, lại không biết thân phận của nàng...... Muốn giết nàng?
Kỳ quái a, có người đồng thời phù hợp hai hạng điều kiện này sao?
Cám ơn đặc biệt Trương đại hiệp nhắc nhở nàng, chờ sau khi hắn rời đi, Quý Ngữ Hàm cứ mãi nghi ngờ đi về hướng phía ngự thư phòng.
Buồn bực......
Đứng ở cửa ngự thư phòng, Quý Ngữ Hàm gọi lão công mình ra ngoài.
Hic hic...... Cây nhỏ quá cao, nàng không vào cửa được......
Lúc Đoan Mộc Ly ra ngoài, liền thấy nàng vẻ mặt đau khổ đứng ở cửa, không khỏi bật cười ôm lấy nàng hôn một cái.
"Theo tốc độ này, chưa tới hơn nửa tháng nữa nó có thể kết quả."
Suy nghĩ sau này không cần lo lắng cho Đoan Mộc Ly nữa, đành nhịn một thời gian vậy......
" Ta trên đường tới đây mới vừa rồi đã gặp phải Trương đại hiệp."
Quý Ngữ Hàm đem chuyện có người muốn giết nàng tất cả nói một lần, "Kỳ quái, vậy mà có người muốn giết ta."
Nàng suy nghĩ hồi lâu cũng không có cảm giác mình sẽ có cừu nhân.
Nàng đi tới thế giới này, người đầu tiên nàng gặp chính là Đoan Mộc Ly, sau đó dường như không hề rời khỏi hắn, bên cạnh mình người tới người đi cũng chỉ mấy người kia.
Kỳ quái...... Căn bản không có kết thù.
Mặc dù chuyện này nghe không có gì uy hiếp, nhưng có người muốn bất lợi đối với Quý Ngữ Hàm, ở trong mắt Đoan Mộc Ly dĩ nhiên là đại sự.
Ở trong đầu sàng lọc mấy lần, Đoan Mộc Ly cũng không tìm được nhân vật khả nghi.
"Gần đây sao chuyện lạ nhiều như vậy a......"
Quý Ngữ Hàm nghi ngờ, "Còn nữa, chúng ta cũng trở về đã lâu, tại sao người đem Tề Mị nhi bắt đi còn chưa xuất hiện?"
Kể từ khi trở lại hoàng cung, Đoan Mộc Hồng vẫn sống ở cung điện trước kia Tề Mị nhi ở qua, ít ra ngoài.
Trong lòng hắn nhất định vội vàng muốn chết đi?
Đoan Mộc Ly nhíu mày, "Có lẽ hắn luôn luôn ở gần chúng ta, chờ cơ hội ra tay. Nếu hắn có thể làm cho chúng ta không nghĩ ra được hắn là ai, nhất định là người am hiểu che giấu."
"Ừ...... Cũng đúng a."
Người nọ nhất định là cực hận Đoan Mộc Hồng, nếu như không am hiểu che giấu, hận ý hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ lộ ra ở trên mặt, Đoan Mộc Hồng đã sớm hoài nghi đến hắn.
Đoan Mộc Ly vuốt tóc của nàng, "Có lẽ bắt đi Tề Mị nhi, cùng muốn giết nàng, đều là cùng một người."
"Hả?"
Quý Ngữ Hàm rất kinh ngạc, "Làm sao như vậy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.