Chương trước
Chương sau
Quý Ngữ Hàm sợ tới mức về lui mạnh phía sau, "Ngươi thật sự thị tẩm ta? Không phải chỉ bắt trở về ăn sao?"
Đoan Mộc Ly cũng không bắt nàng trở về, cười ngồi vào bên cạnh bàn, bình tĩnh tự mình rót ly trà, dùng nội lực đun nóng sau đó làm ra tư thế nhàn nhã thổi trà.
"..."
Bày đặt khoe cái gì! Mau trả lời câu hỏi của nàng!
Đoan Mộc Ly rốt cục trả lời, đáng tiếc chỉ có hai chữ ——
"Không phải."
"... Ngươi cũng đã có mỹ nhân xinh đẹp như vậy, thế nhưng còn muốn tìm người khác thị tẩm!"
" Mỹ nhân?"
"Đẹp vô cùng yêu khí, thực là đại mỹ nữ câu hồn người!"
Tay cầm ly trà hơi cứng đờ, Đoan Mộc Ly rũ mắt xuống, thanh âm bình tĩnh, "Ngươi nói như vậy ta làm sao mà biết là ai, ngươi thấy ở nơi nào ?"
Thì ra hậu cung của hắn có rất nhiều vị mỹ nữ như vậy?
Quý Ngữ Hàm càng khinh bỉ hắn, "Ngay tại Bắc ngạn không xa, bên trong một tòa cung điện bị bỏ hoang."
" 'Nàng' đang làm cái gì?"
"Hình như đang thêu."
"Ừm."
Buông ly trà, Đoan Mộc Ly đứng dậy, lên tiếng.
Quý Ngữ Hàm liên tục lui về phía sau, "Ngươi đừng xằng bậy, cái kia... Sau khi thị tẩm có thể ảnh hưởng đến giá trị dinh dưỡng, nói không chừng ăn sẽ không có hiệu quả !"
Hu hu...
"Nói cũng đúng, " Đoan Mộc Ly cười nói, "Vậy trước đừng thị tẩm."
A?
Dễ dàng liền thay đổi chủ ý như vậy?
Quý Ngữ Hàm thực đề phòng nhìn hắn, sẽ không lại có câu tiếp theo gì đó chứ
Đoan Mộc Ly thật sự đã mở miệng, cũng nói ——
"Quả Quả, ngươi trước tiên ngủ đi, ta muốn đi ra ngoài một chút."
A a a?
Chẳng những không cần nàng thị tẩm, đêm nay còn không cùng nàng ngủ chung một giường?
Hắc hắc hắc... Nàng hiểu rồi.
Chắc đi tìm vị kia đại mỹ nữ áo đỏ kia?
Xem ra sau này kẻ hảo sắcnày nếu lại có ý niệm gây rối trong đầu, đem vị mỹ nữ áo đỏ kia nhắc tới là được nha.
Quý Ngữ Hàm nháy mắt cảm thấy ánh sáng hy vọng ở trước mắt, hôm nay chạy trốn một lần vẫn là có thu hoạch!
Hắc hắc.
"Tắm qua sau đó nhanh đi ngủ, " Đoan Mộc Ly cười vỗ vỗ đầu nàng, "Bằng không ta lại thay đổi chủ ý."
Bỏ chạy, Quý Ngữ Hàm dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt chải đầu, sau quay về trên giường.
Đi nhanh, đi nhanh, đi nhanh đi! Đi càng xa càng tốt!
"Quả Quả, " Đoan Mộc rời chỗ ngồi đến bên giường, xoa nhẹ mặt của nàng, "Đừng nghĩ rằng có thể thoát khỏi ta."
Lần này đương nhiên cũng không thể dễ dàng buông tha nàng như vậy, nhưng mà hắn hiện tại vội vã đi ra ngoài, trước hết để cho tiểu nha đầu này lại thêm một ngày tốt lành đi.
"..."
Khi không hài lòng điểm gì, thì có làm gì cũng vô nghĩa a, nhưng mà lại dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm!
Quý Ngữ Hàm mắng ở trong lòng, liền cảm giác tay mình bị người nào đó từ bên trong chăn lấy ra, còn nửa hôn nửa cắn.
Ô... Tay của nàng!
"Ngươi làm gì?" Quý Ngữ Hàm rút tay về, lui đến góc giường.
Đoan Mộc Ly nở nụ cười, "Thử xem ăn được không."
"..."
"Ăn sống cũng rất ngon, " Đoan Mộc Ly cười nói, "Ngày mai lại cắn nơi khác thử xem sao."
Quý Ngữ Hàm không ý thức được câu nói này chính là mượn cớ, cảnh tượng sói chân thật...
Nhưng mà nghe nói thế, nàng cũng không nhịn được, dùng sức hướng ra phía ngoài đẩy hắn, "Mau đi ra!"
Ô... Vì sao hôm nay nàng chạy trốn không thành a!
Bật cười xoa mặt của nàng, Đoan Mộc Ly rốt cục xoay người đi ra ngoài.
Khi bước ra cửa tẩm cung, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, hướng bờ bên kia vẫy tay.
Người luyện võ thị lực so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, cho nên tuy rằng khoảng cách có xa, nhưng ở bờ bên kia, người đang hầu đợi lệnh vẫn có thể thấy chủ nhân ra lệnh.
Đêm nay, trong tứ đại thị vệ thay phiên công việc là Huyền Vũ, rất nhanh hiện lên hồ, hắn khẽ khom người đứng bên cạnh Đoan Mộc Ly.
Bộ dáng của hắn nhìn thực cung kính, thực chuyên nghiệp, kỳ thật hiện tại ở trong lòng hắn, tất cả đều là những câu hỏi linh tinh.
Chủ nhân sao lại đi ra ?
Đêm nay không phải muốn... Cái kia?
Sớm biết khúc than đen chính là Quý tiểu thư, bọn họ cũng không phải chịu kích thích lớn như vậy.
Ai... Màn kịch lúc nãy nghĩ lại quá kinh hãi !
Nhưng mặc kệ nói như thế nào...
Huyền Vũ có chút muốn khóc, chủ nhân rốt cục cũng đồng ý tìm người thị tẩm !
Đoan Mộc Ly hạ giọng, "Gần đây trong cung lại có động tĩnh gì?"
Huyền Vũ sửng sốt.
Chủ nhân hỏi... Không phải ngài đang nghĩ đến sự kiện kia chứ?
Chẳng lẽ khúc mắc năm đó vẫn chưa cởi bỏ?
Huyền Vũ nghiền ngẫm tâm tư của chủ nhân, sợ phá hư "Hưng trí" của hắn, không dám tùy tiện trả lời.
Đoan Mộc Ly hơi nhíu mày, "Quả Quả thấy hắn."
Thấy?
Huyền Vũ rùng mình, thần sắc nghiêm túc, "Trong cung gần đây cũng không hề có động tĩnh gì, hẳn là chỉ có một mình Quý tiểu thư thấy hắn."
"Ừm, " Đoan Mộc Ly dừng một chút, "Tập trung bọn họ lại đây."
"Dạ."
Huyền Vũ lập tức trở lại bờ bên kia, đi đem bọn người Chu Tước kêu đến.
Bởi vì tình huống đặc thù, ngay cả Thanh Long đang nghĩ phép cũng theo trở về.
Tứ đại thị vệ tề tụ, chờ mệnh lệnh của chủ nhân.
"Các ngươi lưu ở chỗ này, có việc lập tức bảo ta trở về."
"Chủ nhân?!"
Bốn người đều là sửng sốt, "Ngài..."
Chủ nhân muốn tự mình đi ra ngoài?
Không được, rất nguy hiểm !
Tuy rằng trước kia võ công hai người không khác nhau lắm, nhưng hiện tại...
" Ở lại chỗ này, giúp ta bảo vệ nàng."
Bỏ lại một câu này, Đoan Mộc Ly thi triển khinh công, bay đến bên kia hồ bờ.
Bọn Thanh Long bốn người đành phải theo mệnh lệnh, ở lại tại chỗ bảo vệ cẩn thận.
Ở trong lòng chủ nhân, an toàn của Quý tiểu thư mới là quan trọng nhất.... Ai.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, tâm tình đều có chút nặng nề.
Êm đẹp như thế, chủ nhân cũng tìm được người trong lòng, hắn lại xuất hiện?
Đến bờ Hồ Bắc, Đoan Mộc Ly trực tiếp đến tòa cung điện mà Quý Ngữ Hàm ban ngày đi qua.
Bị bóng đêm xâm chiếm, tòa cung điện nhìn vốn đã trống rỗng lại còn hoang vắng, thậm chí còn có một tia quỷ khí dày đặc.
Ở trong sân do dự một lát, Đoan Mộc Ly chung quy không đẩy cửa đi vào.
Vòng hướng khác, hắn đi thẳng đến rừng trúc ở hồ Đông, trực tiếp lướt đến phía trước tòa lăng mộ, mới dừng cước bộ.
Đứng đó một lúc lâu, hắn khẽ thở dài một cái, "... Hoàng huynh."
Đêm tĩnh lặng không gió, không có thanh âm trả lời hắn.
"Hoàng huynh, huynh đang ở đây?" Đoan Mộc Ly lại hỏi một tiếng.
Vẫn như cũ không có người trả lời hắn, Đoan Mộc Ly ở trong lòng cười khổ một chút.
Cho dù thật sự có "Người" trả lời, hắn làm sao mà biết kia là người hay quỷ?
"Hoàng huynh, cám ơn huynh đã không động đến nàng, nhưng mà Quả Quả nhát gan, nếu huynh thật sự đã chết, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt nàng."
Dừng một chút, hắn ngước mắt cười, "Hoàng huynh, chuyện năm đó là ta nợ huynh, dù huynh còn sống hay là đã chết, có thể bất cứ lúc nào cũng có thể trở về trả thù, nhưng mà nếu huynh dám động đến Quả Quả, ta sẽ không kiêng nể gì tình cảm huynh đệ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.