Ngu Lệnh Phi vừa nói xong, cả hoa viên yên tĩnh, các cung nhân đều cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn loạn, chỉ có tiếng chim kêu không ngừng, trong trẻo nhưng ồn ào.
Sắc mặt Trình Mạn Ni cứng đờ, hoảng sợ nhìn về phía Liễu Ngữ Kha ở bên cạnh.
Liễu Ngữ Kha phẫn nộ nói: “Liễu gia ta là danh gia vọng tộc, ngươi có quyền gì mà chế giễu?”
Ngu Lệnh Phi cười nhạo, không xem cái gọi là “danh gia vọng tộc” là đúng, nâng mi liếc một cái nói: “Nữ nhi Liễu gia có thể không biết phép tắc hay sao?”
Lời nói như đâm vào lòng, không nói đến chuyện Liễu Ngữ Kha còn chưa kiêu căng tự đại như vậy, dù là có cũng sẽ không dám biểu hiện ra ngoài.
Mặt Liễu Ngữ Kha xanh mét, lạnh như băng, cũng may là chưa lạnh đến xương cốt. Nàng chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Ngu Lệnh Phi. Ánh mắt Trình Mạn Ni đảo qua đảo lại nhìn hai người họ, không dám ngồi tiếp, đứng dậy đi theo sau Liễu Ngữ Kha.
Liễu Ngữ Kha dẫn theo Trình Mạn Ni, thong thả nhún người, cúi đầu hành lễ trước mặt Ngu Lệnh Phi. Dừng một chút mới nói lời thỉnh an: “Ngu quý nhân vạn phúc kim an.”
“Ngu quý nhân vạn phúc kim an.” Cung nhân ở phía sau các nàng cũng hô theo.
“Ừm.” Ngu Lệnh Phi hài lòng gật đầu, cảm thấy thú vị khi thấy Liễu Ngữ Kha đang quỳ trên phần sỏi đá, còn Trình Mạn Ni lại lùi sau vài bước quỳ xuống phiến đá.
Chợt nhớ đến chuyện tốt Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-ep-ta-cung-dau/2450602/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.