Băng Hồ yên lặng không tiếp lời.
Người khác đều nói Trình bảo lâm giống như cây đao trong tay Liễu tài nhân, lỗ mãng ngu dốt, nhưng chỉ có người hầu hạ bên cạnh như Băng Hồ mới biết con người thật của Trình bảo lâm.
“Người thấy Ngu quý nhân bây giờ như thế nào?” Trình Mạn Ni tiếp tục thêu thùa, như nói chuyện phiếm hỏi Băng Hồ.
Băng Hồ đã quen với việc chủ tử hay hỏi những điều không nên hỏi này, nàng hồi tưởng lại, cân nhắc rồi nói: “Ngu quý nhân phong thái hơn người, nhưng quá nổi bật, bây giờ nhìn như tự tại, chỉ không biết sau này–”
“Ta vừa mới gây chuyện thì bị phạt, ngươi nghĩ ta có dám tiếp tục đâm vào không?”
Bằng Hồ cẩn thận nói: “Nếu là người khác sẽ không dám, nhưng tiểu chủ trước giờ tùy ý….”
“Tùy ý” dễ nghe hơn nhưng nói thẳng ra là lỗ mãng, có sao nói đấy, còn bày ra dáng vẻ chanh chua cay nghiệt, dễ làm người khác ghét bỏ.
Trình Mạn Ni hiểu rõ trong lòng, đặt khung thêu xuống, thở phào nhẹ nhõm, híp mắt cười: “Nên đứng ra cũng đã đứng, Trình bảo lâm bị phạt nặng nhất, cũng nên tĩnh dưỡng trên giường một thời gian.”
“Vâng.”
Trong lòng Băng Hồ nhẹ nhõm hơn chút, nàng ta thấy sự khổ sở của tiểu chủ, phải trở thành chó của Liễu tài nhân sủa như điên một hồi thì mới được nghỉ ngơi trong chốc lát.
Mấy năm nay đều sống như vậy, không muốn vào cung mà cũng trốn không được.
Không, nếu không có Liễu tài nhân, tiểu chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-ep-ta-cung-dau/2450598/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.