Chương trước
Chương sau
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, đầu gối Ninh ma ma mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống, nhưng giọng điệu vẫn bình thản:

“Nô tỳ bị oan.” Cũng không giải thích thêm gì. Có Thái Hậu ở đây, bà ta không tin Hoàng Thượng dám xử trí ma ma theo hầu Thái Hậu vài chục năm.

“Hoàng Thượng muốn rút giận lên người của bổn cung?” Thái Hậu nói.

“Lời này không đúng.” Hoàng Thượng chậm rãi nói: “Là ác nô phạm sai lầm nên mới bị trừng phạt.”

Y lại nói tiếp: “Theo như lời vừa rồi, còn cả Đoạn quý nhân, chỉ là một Quý nhân nho nhỏ cũng dám nghị luận chuyện cung quyền, thật to gan.”

Người ngài che chở cũng chỉ là Quý nhân, còn chống đối cả Thái Hậu kìa!

Mọi người thầm nghĩ, nhưng ai bảo Hoàng Thượng thiên vị.

Đoạn Hàm Nguyệt không nói nên lời, nàng ta chợt nhớ đến lời Thái Hậu phân phó, phải đưa việc lấy lòng Hoàng Thượng lên đầu. Nàng ta cắn răng nhịn cơn tức xuống, chậm rãi ngẩng đầu, để lộ dung nhan kiều mị, đáng thương nói: “Là thần thiếp dùng từ không đúng.”

Thái Hậu tức đến cười: “Nói như vậy, hôm nay Ngu thị náo loạn ở chỗ bổn cung, người sai lại là người của bổn cung, nói xem đây là đạo lý gì.”

“Bây giờ Hoàng Thượng không coi bổn cung ra gì phải không?” Thái Hậu thả thậm tốc độ nói, giọng trầm xuống.

Câu này tru tâm nhất.

“Thái Hậu quá lời rồi.” Yến Lan đứng dậy, quay lưng về phía Thái Hậu, ngược chiều sáng nên không ai thấy rõ biểu cảm trên mặt y, chỉ nghe y chậm rãi nói: “Chẳng qua là một nô tỳ, Thái Hậu cần gì phải dính vào, nhi thần vẫn luôn kính trọng người–”

Y dừng lại môt chút, nghiền ngẫm cười:

“Mọi người ai cũng biết.”

Nói xong, không chờ Thái Hậu nói thêm gì, Yến Lan lại nói: “Nếu Thái Hậu xem nô tỳ này như thể diện của mình, hôm nay trẫm sẽ bỏ qua cho bà ta.”

Có thể lúc trước nói quá lời, Ninh ma ma mất bình tĩnh, vốn cho rằng hôm nay trốn không khỏi việc bị đánh vài trượng, lại thấy tình thế xoay chuyển, Hoàng Thượng thế mà nhượng bộ!

Bà ta vội vàng quỳ xuống tạ ân: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”

Thái Hậu thấy y nhượng bộ, trong lòng nguôi ngoai, cuối cùng vẫn đè nén cảm giác đó xuống, giọng hòa hoãn nói: “Coi như con hiểu chuyện.”

Yến Lan nở nụ cười, lại nói: “Đoạn quý nhân không chú ý cử chỉ lời nói, giáng thành lục phẩm Tài nhân để răn đe.”



Không ai ngờ đến, Hoàng Thượng buông tha Ninh ma ma, lại nổi giận với chủ tử như Đoạn Hàm Nguyệt.

Bầu không khí ngột ngạt, không ai dám phát ra tiếng động.

Ngu Lệnh Phi trầm tư, tay Đoạn Hàm Nguyệt buông thõng bên người đột nhiên siết chặt, móng tay dài sơn đỏ cắm vào da thịt gây đau nhói.

Thái Hậu không phản bác, cũng không tranh luận chuyện Đoạn Hàm Nguyệt, chỉ nói: “Nếu Đoạn tài nhân đã bị trừng phạt, vậy cũng nên giáng phẩm vị Ngu quý nhân xuống.”

Yên Lan cong khóe môi: “Trẫm phạt Đoạn thị vì nàng ta chưa từng có công. Ngu quý nhân hầu hạ trẫm chu toàn, trẫm rất hài lòng, công và tội bù trừ cho nhau, không cần phạt.”

Nếu nói ai có thể nhận được công lao này trong hậu cung thì chỉ có Ngu Lệnh Phi, có thể gọi là “Càng vất vả công lao càng lớn.”

Đầu lưỡi Đoạn Hàm Nguyệt đắng chát, cảm giác không cam lòng trong lòng chạy khắp cơ thể, khiến nàng ta bồn chồn không yên.

“Thái Hậu lấy thân thể làm trọng, cớ gì phải hao tổn tinh thần vì chuyện này.”

Yến Lan nói xong, không nhìn sắc mặt xanh mét của Thái Hậu, liếc Ngu Lệnh Phi, ra hiệu nàng cùng đi đến Dưỡng Tâm Điện hầu mực. Ngu Lệnh Phi ngoan ngoãn đáp ứng, để Giang ma ma dìu nàng dậy hành lễ cáo lui, rời khỏi Thọ Khang Cung.

Ngu Lệnh Phi cầm tà váy bước ra khỏi cửa chính điện Thọ Khang Cung, không khí dễ chịu ập đến, không ngột ngạt đè nén như trong điện.

Vì chưa ra khỏi lãnh địa của Thái Hậu, nhiều người phức tạp, nên Ngu Lệnh Phi tuân thủ quy củ, lặng lẽ đi theo sau Hoàng Thượng.

Vừa xuống bậc thang, một cung nhân từ bên cạnh lao tới, ăn mặc cung phục cũ kỹ, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc đã phai màu, nhào đến trước mặt Yến Lan, vừa quỳ xuống đất đã khóc rống lên:

“Hoàng Thượng! Người mau đi xem Mẫn Thái Phi đi Hoàng Thượng! Thái Hậu… trong lòng Thái Phi không khỏe, người đừng nghe Thái Hậu…”

Tinh thần cung nhân này không tỉnh táo, nhưng còn một chút lý trí, không dám nắm lấy vạt áo Yến Lan, chỉ nói lặp đi lặp lại một câu, cũng đủ gây kinh sợ.

Ngu Lệnh Phi thấy Yến Lan không nói lời nào, y chỉ cúi đầu nhìn cung nhân đó khóc lóc.

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp 2. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng 3. Nào Hay Xuân Mênh Mông 4. Yên Chi Thượng Hoa =====================================

Lư Đức Tân ở bên cạnh cúi đầu không dám nhìn nhiều, thậm chí không gọi thị vệ đến kéo cung nhân đó ra.

Ngu Lệnh Phi xem xét tình hình, dè dặt quyết định không nhìn người nọ, trong lòng lại kinh hãi.

Mẫn Thái Phi? Trong cung có người này sao? Tại sao trước giờ nàng chưa nghe nói…

Nhìn theo hướng cung nhân đó đến, Mẫn Thái Phi này giống như đang ngụ tại phía Tây Thiên Điện của Thọ Khang Cung.

Là người có quan hệ chặt chẽ với Thái Hậu đương triều, sao có thể là người vô danh?

Không cho Ngu Lệnh Phi nhiều thời gian suy nghĩ, một đám cung nhân Thọ Khang Cung vội vàng chạy đến, do thân tín Thái Hậu là Đại thái giám Vị Thư dẫn đầu. Hắn ta vừa thỉnh tội, vừa nháy mắt ra hiệu cho người phía sau bịt miệng cung nhân đang khóc lóc kia.

“Hoàng Thượng tha tội, Hoàng Thượng tha tội, hôm nay nô tài nhiều việc đã sơ suất để cẩu nô tài này chạy ra quấy nhiễu thánh giá.”

Yến Lan cười lạnh, một chân đá văng Đại thái giám, bước tiếp về trước, không quay đầu, lười nhác nói: “Không cần giết, mang về đi.”

“Dạ, dạ.”

Nhạc đệm này qua đi, hai người ra khỏi Thọ Khang Cung, Yến Lan bước lên ngự liễn, nhìn Ngu Lệnh Phi, nâng cằm: “Nàng cũng lên đi.”

Ngu Lệnh Phi dẫm lên ghế, được Giang ma ma dìu lên.

Đây là lần đầu nàng được ngồi lên ngự liễn này, nhưng hôm nay nhiều chuyện xảy ra, nàng cũng không có hứng, chỉ nhỏ giọng nói: “Hôm nay may mà có bệ hạ.”

Mày Yến Lan nhíu lại, nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng cũng coi như ôn hòa: “Nàng cũng có chút thông minh, biết là hôm nay phải đưa Giang ma ma đi theo.”

Ngu Lệnh Phi mím môi: “Người do Hoàng Thượng ban thưởng đương nhiên có ích, Giang ma ma rất nhạy bén.”

Hôm nay Giang ma ma nhìn ra tình huống không đúng nên lấy cớ rời đi tìm viện binh chỗ Hoàng Thượng, may mà có bà ấy.



“Nàng không có việc gì là tốt.” Yến Lan mở mắt ra, kéo tay Ngu Lệnh Phi qua, nắm trong lòng bàn tay.

Yến Lan nắm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của Ngu Lệnh Phi, như có hơi ấm truyền vào tay y, dọc theo thân thể xua tan lạnh lẽo còn sót lại trong lòng.

Ngu Lệnh Phi không biết nên nói gì, chỉ thấy tai nàng nóng lên, trái tim cũng bị mấy lời ngắn ngủi này sưởi ấm, một lúc sau mới đáp lại một tiếng “Vâng”.

Bên này dịu dàng chân thành. Thọ Khang Cung lại yên ắng không một tiếng động sau khi hai người rời đi.

Thái Hậu không có kiên nhẫn nhìn đám người này nên để các nàng trở về, ngay cả Đoạn Hàm Nguyệt với vẻ mặt đang muốn nói lại thôi cũng không lưu lại.

Ninh ma ma cẩn thận đổi một chén Lục An Qua Phiến* cho Thái Hậu, nói: “Thái Hậu xin bớt giận.”

Lục An Qua Phiến*: là một loại trà thuộc dòng trà xanh (lục trà) trong ” Thập Đại Danh Trà” nổi tiếng Trung Hoa. Trà được trồng trên đỉnh núi Đại Sơn vùng Lục An, An Huy, Phúc Kiến.

Thái Hậu không động vào chén trà, liếc bà ta một cái: “Những ngày gần đây, ngươi cần thật một chút.”

Trong lòng Ninh ma ma căng thẳng, nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ, chẵng lẽ là Hoàng Thượng…”

Thái Hậu ý vị không rõ cười lạnh, cũng không biết là cười ai: “Y ngay cả Đoạn Hàm Nguyệt cũng không bỏ qua, ngươi nghĩ y thật sự nể mặt bổn cung mà bỏ qua cho ngươi sao?”

Nếu nói trên đời ai hiểu rõ vị hoàng đế này, Thái Hậu nhất định đứng đầu danh sách.

Trong cung này, Hoàng Thượng muốn một người chết dễ như trở bàn tay. Hôm nay có thể sống không có nghĩa là ngày sau có thể sống.

Lưng Ninh ma ma như có rắn bò qua, cả người rùng mình, run giọng nói: “Cầu Thái Hậu cứu nô tỳ!”

Thái Hậu tùy ý nói: “Người bên cạnh bổn cung, đâu phải y nói động là động, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, nếu để y nắm được nhược điểm sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi bổn cung.”

Chưa nói hết ý khiến lòng Ninh ma ma sợ hãi.

Bà ta vội đáp lời, khấu đầu tạ ơn Thái Hậu, trong lòng hoảng hốt, Thái Hậu không phải là chủ nhân hiền lành gì, nếu để bà biết được việc mình đã làm —

Trong lòng bà ta lắc đầu, không, sẽ không!

Trong cung, ngoại trừ bà ta không còn ai biết, Thái Hậu không thể nào biết được.

Nghĩ như vậy, bà ta an tâm hơn chút, đúng là tự mình dọa mình, bà ta vội nói qua chuyện khác:

“Mới vừa rồi cung nhân bên cạnh vị ở Tây Thiên Điện kia chạy ra gặp được Hoàng Thượng.”

“Là Vị Thư phân phó sao?” Thái Hậu hiểu rõ.

“Tổng quản thấy không khí trong điện hôm nay không tốt, tám phần là muốn xả giận cho Thái Hậu, nên phân phó tiểu thái giám canh giữ lỏng lẻo chút.” Ninh ma ma cười nói.

“Thấy cơ hội khó có được, Mẫn Thái Phi lập tức sai cung nhân chạy ra.”

Sắc mặt Thái Hậu hòa hoãn lại, nói: “Tính nết hắn vẫn vậy, lát nữa phải nói mấy câu với hắn.”

“Tổng quản cũng là một lòng trung thành.” Mắt Ninh ma ma rũ xuống nói, bà ta biết ngay Thái Hậu sẽ dịu xuống khi nhắc đến Vị Thư.

Thái Hậu không đáp lời, mặt mày giãn ra, nâng trà lên nhấp một ngụm.

Bây giờ Ninh ma ma mới thở phào nhẹ nhõm, biết là chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt.

Diệp Vưu Tịch vịn tay Trường Tinh chậm rãi quay về Mộc Tử Trai của mình, ngồi xuống giường, đầu gối nàng ta đến giờ vẫn còn đau.

Diệp Vưu Tịch hồi tưởng lại chuyện hôm nay, xem ra Hoàng Thượng rất coi trọng Ngu Lệnh Phi, ngay cả Đoạn Hàm Nguyệt cũng bị xử trí, giáng phẩm vị, hiện giờ chỉ ngang hàng với nàng ta.

Nhưng y lại không dám động vào một ma ma bên người Thái Hậu!



Có thể thấy được địa vị của Thái Hậu

Nhưng cũng có thể nhìn ra được quan hệ bất hòa giữa Thái Hậu và Hoàng Thượng, nếu không với dung mạo của Đoạn Hàm Nguyệt cũng sẽ không bị Hoàng Thượng đối xử lạnh nhạt.

“Tiểu chủ đang nghĩ gì?” Trường Trinh nhẹ giọng hỏi.

Diệp Vưu Tịch lấy lại tinh thần, ánh mắt lóe lên, thuận miệng nói: “Hôm nay ta bị kinh sợ ở Thọ Khang Cung, tinh thần nhất thời có chút hoảng hốt thôi.”

Trường Trinh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Diệp Vưu Tịch như bị đánh thức, hỏi nàng ta: “Ngươi vào cung bao lâu rồi?”

Trường Trình thành thật nói: “Bẩm tiểu chủ, bảy năm trước nô tỳ đã bị bán vào cung.”

“Trước giờ trong cung nói về Thái Hậu thế nào?” Bốn phía yên ắng, Diệp Vưu Tịch hạ thấp giọng hỏi.

Trường Trinh nhớ lại, lắc đầu nói: “Lúc trước thân phận nô tỳ thấp kém, không có cơ hội tiếp xúc quý nhân. Nhưng nghe nói Thái Hậu trước nay hiền lành, đối xử với người trong cung rất tốt.”

Diệp Vưu Tịch có chút thất vọng, cảm thấy mình quá kinh sợ mới có thể đi hỏi một tiểu cung nhân những lời này, nàng qua loa nói: “Đúng vậy, nhìn dáng vẻ che chở Ninh ma ma hôm nay của Thái Hậu là biết.”

Nàng đang định bảo Trường Trinh ra ngoài, lại nghe Trường Trinh nói:

“Ninh ma ma là một trong số đó, nhưng nói đến hồng nhân cạnh Thái Hậu bây giờ, phải kể đến Vị Thư tổng quản.”

“Vị Thư tổng quản?”

Ngoài trừ lúc thỉnh an, Diệp Vưu Tịch không mấy khi đến Thọ Khang Cung, lại đến chỗ Đoạn Hàm Nguyệt nhiều hơn chút. Nhưng Đoạn Hàm Nguyệt cũng sẽ không nói những chuyện này với nàng ta, cho nên nàng ta không biết đến người này.

“Theo lẽ tiểu chủ chắc đã gặp qua, Vị Thư tổng quản là Đại thái giám trong cung Thái Hậu, ngày thường cung nhân đều phải hô một tiếng Đại tổng quản, rất được Thái Hậu tín nhiệm, ngày thường có chuyện gì quan trọng đều giao cho hắn đi làm, Thái Hậu cũng rất thích nghe lời Tổng quản nói.”

Trường Trinh hạ thấp giọng: “Nghe nói, trước chỗ ở của Tổng quản luôn có người cầm theo rương đến thăm hỏi, chắc là có người muốn thỉnh cầu hắn giúp đỡ nói tốt vài câu.”

“Chuyện này ngươi cũng biết?” Ánh mặt Diệp Vưu Tịch lộ ra vẻ nghi ngờ.

“Đây không phải là bí mật gì ở trong cung, Tổng quản cũng không sợ người khác biết.” Trường Trinh chớp mắt nói.

Cũng đúng, Thái Hậu thế lớn, hắn ta cần gì phải sợ.

Diệp Vưu Tịch cân nhắc, trong lòng nảy lên một ý tưởng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.