Chương trước
Chương sau
Đám hóng hớt trên mạng vừa nghe thấy Ngu Đường kêu hai từ “Bố vợ” liền như điên hết cả.

【Thế giới này thay đổi nhanh đến điên đảo...há há..】

【Quà cho bố vợ cái gì cũng không ổn, vẫn cứ là đưa tiền đi!】

【Hoàng thượng cố lên, nói cho bố vợ biết, hoàng hậu đang mang trong người cốt nhục của người, ổng nhất định sẽ đồng ý thôi.】

Đám người bát quái cho Ngu Đường đủ loại chủ ý, có vài tên còn chạy qua bên weibo của Tống Tử Thành làm thuyết khách, đủ điều khuyên bảo. Mọi người vẫn không thường xuyên chú ý, lúc này mới thấy, weibo của Tống Tử Thành cũng thật phấn khích, có rất nhiều tin nói về Tống Tiêu, cái gì mà... con ta bây giờ đã lên đại học, hôm nay con trai đã mua quà cho ta, con trai giờ đây đã có thể tiếp quản công ty được rồi...

Mọi người bên kia vẫn cứ tự mình tưởng tượng rồi tự mình sướng, vẫn đang chờ thêm các tin khác, nhưng đã mấy ngày trôi qua, trên weibo của Ngu Đường vẫn im lìm, nhưng bên Tống Tiêu lại có tin mới.

“Nhà người kia có một con chó, ấy thế mà lại tên là ‘Trương Hiếu Nhân’...”, trong ảnh là bản mặt ngu ngốc của một con Husky lông xù, trong mồm vẫn còn ngậm một cái bánh quy hình khúc xương.

【Aaaa... Nương nương là đi gặp cha mẹ chồng sao?】

【Hoàng thượng tuyệt đối là cố ý đi... là cố ý....】

Đại tướng quân giờ đây đã bị Ngu lão gia chủ ruồng rẫy, ném trở về trả cho Ngu Đường, đang ngồi xổm trong sân lớn, nhìn con chó ngu ngốc gặm gặm đĩa bánh quy của mình: “Trương Hiếu Nhân, ngươi cũng có ngày hôm nay.”

Chó Husky ngẩng mặt lên, liếc đại tướng quân một cái, bày ra vẻ mặt ‘ta nghe không có hiểu’.

Độc Cô Ám vừa chụp cho Husky một pô, đăng lên weibo của Tống Tiêu, vừa định xoay lưng rời đi đã bị đại tướng quân kéo lại: “Ám Nhất a, ngươi nói xem, con cẩu này có đúng thật là Trương Hiếu Nhân không?”

Độc Cô Ám liếc xéo đại tướng quân một cái: “Làm sao biết được?”

“Trương Hiếu Nhân dám hành thích hoàng thượng nên kiếp này phải bị đầu thai làm súc sinh.”, Đại tướng quân kéo kéo lỗ tai con chó, rất kiên định, phán như thật.

Độc Cô Ám cúi đầu biên tập weibo, không thèm để ý đến tướng quân, ‘trong chức trách của ám vệ, không bao gồm nghiên cứu về chó’.

Tống Tiêu đang cùng Ngu Lân nói chuyện phiếm, thấy hai người bên kia bàn luận rõ sôi nổi, lắc đầu cười khẽ. Con cẩu cũng bị hai người kia làm cho ‘ăn miếng cũng không ngon’, giật tai thoát khỏi tay của đại tướng quân, ngoặp lấy mấy cái bánh quy, chạy qua dưới chân Tống Tiêu, nằm xuống. Quả nhiên hai tên kia không dám chạy qua, đắc ý, lắc lắc cái đuôi.

Ngu Lân nhìn nhìn con chó: “Trương Hiếu Nhân, kiếp này người phải đầu thai làm một con chó, là trời có mắt trừng phạt ngươi, ngươi còn dám nói mình làm như vậy là đúng nữa không?”

Con chó đang chăm chú ăn bánh, nghe vậy, động tác nhất thời dừng lại, rồi lại tỏ vẻ như không, tiếp tục ăn bánh của mình.

Ngu Lân nheo đôi lông mày nhỏ, tháo giầy xuống, đi qua, dẫm chân lên đầu con chó: “Đúng là đồ súc sinh, năm đó không phải hoàng tẩu ra tay nhanh, liền cho lăng trì ngươi.”

Husky sợ đến run lên, ngẩng đầu cố lấy lòng, liếm liếm bàn chân nhỏ của Ngu Lân.

Ngu Lân bị làm nhột, nhất thời đứng không vững, đem chân rụt về, ngồi phập xuống ghế, xém chút nữa cả người cả ghế lộn nhào, may mà Tống Tiêu nhanh mắt liền ôm lấy, bế lên, đi qua chỗ Ngu Đường.

Truyện của kiếp trước là chuyện đã qua, lúc ấy nên báo thù cũng đã báo, giờ đây, con chó này có phải là Trương Hiếu Nhân thật không, không còn quan trọng nữa rồi.

Lại vài ngày trôi qua, đám hóng hớt vẫn luôn kê dép trầu trực dưới weibo của hai người, quả thực không phí công, cuối cùng cũng chờ được phúc lợi lớn. Trên weibo của Ngu Đường đăng lên một bức ảnh chụp hai tờ giấy đang ký kết hôn viết bằng tiếng nước ngoài. Ngay sau đó trên weibo của Tống Tiêu cũng đăng lên một tấm ảnh chụp khung cảnh của một hải đảo xinh đẹp. Có biển xanh cát trắng, trên bờ cát là hình ảnh của Ngu Đường một thân tây trang vô cùng anh tuấn, trên cổ cỏ thắt một cái nơ, mỉm cười nhìn qua.

【Kết...kết hôn..??】

【Aaa...Sinh thời có thế thấy được hai vị giám đốc kết hôn, lão phu coi như được mở rộng tấm mắt rồi.】

Mời đến hải đảo đều là các bạn bè thân thiết của Tống Tiêu cùng Ngu Đường, một đám người trẻ trong đây cùng nhau vui vẻ. Thảm trải thật dài từ chỗ bãi biển cho đến tận cửa lớn của biệt thự, hai bên cài hoa vô cùng tinh xảo, mục sư đang đứng phía trước, mỉm cười chờ hai người.

Nam nữ kết hôn cần phải có hai bé một trai một gái tung hoa, nam nam kết hôn, thôi thì một bé trai là ổn. Dàn diễn tấu bắt đầu chơi nhạc, hôn lễ chính thức tiến hành. Ngu Lân bước ra, khoác trên mình một bộ tiểu tây trang lịch sự, vẻ mặt nghiêm túc, tay xách theo giỏ hoa, chân ngắn tung tăng bước đi, khí thế hiên ngang tiến lên phía trước, vừa đi vừa đem cánh hoa trong giỏ tung lên.

Trong tiếng nhạc du dương, một đen một trắng, hai người cùng mặc tây trang kiểu dáng giống hệt nhau, từ từ bước lên phía trước.

“Ngu tiên sinh, người có nguyện ý từ nay về sau, bất kể sinh lão bệnh tử, giàu sang hay phú quý, đều sẽ ở bên cậu ấy, không bao giờ chia lìa.” Mục sư thanh âm nhẹ nhàng, ôn hòa nói.

“Tôi nguyện ý.” Ngu Đường vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Tống tiên sinh, người có nguyện ý từ nay về sau, bất kể sinh lão bệnh tử, giàu sang hay phú quý, đều sẽ ở bên cậu ấy, cũng sẽ cự tuyệt bất cứ nam nữ nào khác muốn thân cận, có cãi nhau cũng không lạnh nhạt, đúng giờ trở về phòng ngủ, đồng thời sẽ tha thứ cho bất cứ lúc nào Ngu tiên sinh ngẫu nhiên muốn gây sự?”

Khóe miệng Tống Tiêu giật giật, làm gì có ai lại thề nguyện lúc cưới như thế chứ? Giương mắt nhìn về phía Ngu Đường, ‘hóa ra hoàng thượng cũng biết đôi khi mình cũng cố tình gây sự nha.’

Ngu Đường trừng mắt, ‘nói “nguyện ý” mau, nếu không tối về sẽ dùng đến gia pháp.’

Ngu Miêu ngồi phía dưới che miệng cười trộm, Ngu mẫu cũng khẽ cười, lắc đầu: “Đứa nhỏ này.”

“...Tôi nguyện ý...” Tống Tiêu bất đắc dĩ nói, ‘không nguyện ý được sao? Hoàng thượng lúc nào cũng vậy.’

“Được rồi, bây giờ có thể trao nhẫn cho nhau.” Mục sư cất lại tờ giấy ghi lời thề ước, bảo bọn họ có thể trao nhẫn cho nhau.

Tống Tiêu từ trong túi áo lấy ra một chiếc nhẫn, cầm tay Ngu Đường qua, đeo lên ngón áp út cho hoàng thượng, nhưng lại phát hiện, bàn tay này, ngày thường vẫn luôn khô ráo, ấm áp, sao hôm nay lại đổ mồ hôi dữ vậy, thoáng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn.

Ngu Đường vội vã rụt tay về, ở trong túi áo vội vã lau đi bàn tay đang ướt sũng của mình. Mặc dù đã là lần thứ hai làm tân lang, cậu vẫn không khỏi lo lắng. Lấy ra một chiếc nhẫn, cầm tay Tống Tiêu lên, trên ngón áp út của cậu đã có sẵn một cái nhẫn cầu hôn. Ngu Đường luôn cho rằng, Tống Tiêu sẽ mãi mãi là thê thử của riêng mình, phải làm dấu riêng mới được, tỷ như là...đeo hai cái nhẫn.

Tống Tiêu thấy hoàng thượng không tháo xuống chiếc nhẫn đã cầu hôn mình, cũng biết được người kia có chủ ý gì, cũng không so đo thêm.

“Được rồi, có thể hôn tân lang rồi.” Mục sư cuối cùng đã nói đến đoạn mọi người chờ mong, phía dưới, tất cả đều xôn xao.

Hai người yên lặng nhìn nhau, chậm rãi tới gần.

Ngàn năm sau, một lần nữa hai người cùng nhau thành thân, loại cảm giác này quá đỗi tuyệt diệu, thực làm cho người ta vui sướng không thôi.

Hai người cùng nghiêng đầu về phía mọi người, hai sống mũi từ từ tiến gần tới nhau, đã thật lâu rồi không cùng nguwoif kia hôn môi. Hiện giờ, khoảng cách gần nhau như vậy, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, Tống tiêu chợt cảm thấy trong mũi có chút cay cay.

Tiền duyên kiếp trước chợt hiện lên trong mắt, đến kiếp này cũng đã trải qua đủ loại sóng gió, giờ này khắc này chỉ có thể cảm tạ ông trời, cảm ta tạ vì trong kiếp này có thể một lần nữa nhìn thấy nhau.

Khi đôi môi chạm vào nhau, cứ như thể mãi mãi sẽ vậy.

Hôn lễ kết thúc, hai người vốn đã dự định ở lại trên đảo hưởng tuần trăng mật luôn, ấy thế mà Ngu Đường lại nói có chuyện gấp phải đi, đem Tống Tiêu bỏ lại trên đảo.

“Hoàng huynh đúng là quá quá đáng, giờ này có gì quan trọng là lại đi thế chứ?”, Ngu Lân một bên chân đá đá cát, một bên tỏ vẻ oán giận.

Tống Tiêu đang ngồi cùng Ngu Lân trên bãi cát, “Lần trước đệ nói là bảo kiếm giúp chúng ta có được ký ức, chuyện là sao?”

Ngu Lân duỗi cái tay ngắn ra, ở trên mặt cát viết hai chữ “Bảo kiếm”, thủ pháp của Hoằng Nguyên đế là học của Cảnh Nguyên đế, nét viết vô cùng cứng cáp, hữu lực, chỉ có điều, hiện tại vẫn đang là một đứa nhóc, chưa đủ khí lực nhưng nét viết của đứa nhỏ này lại vô cùng đáng yêu.

Giật giật khóe miệng, vừa nhắc đến, Ngu Lân liền cảm thấy trong ngực như có một luồng khí nghẹn lại, bả vai rũ xuống: “Bảo kiếm trong truyền thuyết, người chắc còn nhớ rõ.”

Mạc Tà là một thanh thần kiếm từ thời thượng cổ, từ rất lâu trước đây, có một tên bạo quân đã sai một người thợ rèn danh tiếng tên Can Tương dùng sắt và vàng lấy từ năm ngọn núi khác nhau thu thập lại đúc thành một thành một thanh thần kiếm. Nhưng kim loại dùng để làm kiếm cho dù có nung thế nào vẫn không chảy. Lo chồng bị trách tội, vợ của Can Tương đã nhảy vào lò lửa, dùng chính linh hồn của mình để làm cho sắt vàng nóng chảy. Và thế là Mạc Tà thần kiếm được luyện thành. Về sau, Can Tương còn nghe được tiếng của vợ mình trong thanh bảo kiếm: “Chúng ta sẽ còn được ở bên nhau…”

Cho nên thanh thần kiếm này ngoài việc giúp bảo vệ non sông còn có thế giúp cho vợ chồng không chia lìa.

“Sau khi hai người chết đi, thuật sĩ nói, đem thanh kiếm đó chôn cùng với hai người, làm như thế đến kiếp sau đế hậu có thể gặp lại nhau, đệ liền làm theo.” Ngu Lân mắt thâm trầm nhìn về xa xa, “Lúc trước hoàng huynh đưa kiếm cho người, ý là muốn hai người có thể bên nhau thật lâu.”

Tống Tiêu nhìn vẻ mặt thâm trầm kia, thật muốn cười nhưng cũng rất đau lòng. Lúc mình cắt cổ tự vẫn, Ngu Lân mới chỉ mười lăm tuổi, vẫn còn quá nhỏ, trông thấy vậy hẳn cũng rất sợ hãi. Chậm rãi đưa tay lên xoa xoa đầu Ngu Lân.

Bị tẩu tử xoa đầu như vậy, Ngu Lân cảm thấy rất ngại ngùng, nhưng cũng luyến tiếc không muốn dời đi, híp mắt lại, trong bàn tay người kia cọ cọ một chút, sau đó…đã bị một cái đầu bự khác húc qua một bên.

Tống Tiêu nháy mắt mấy cái, vừa không để ý chút thôi mà cái đầu nhỏ trong thoáng chốc đã biến thành ngay một cái đầu to, tóc xù.

“Người đã về rồi sao?” Tống Tiêu rụt tay lại, cười cười. Là hoàng đế bệ hạ đó, tuyệt đối không thể sờ loạn, sờ một hồi e rằng hậu quả về sau vô cùng nghiêm trọng… ít nhất ba ngày khỏi xuống giường đi…

Ngu Đường thấy Tống Tiêu không xoa đầu mình nữa, bất mãn đem tiểu Ngu Lân xách cổ ném qua một bên, quay sang bế Tống Tiêu lên đi nhanh về phía biệt thự…

Ngu Lân bị phũ phàng vứt bỏ, nằm chổng vó trên bờ cát, Ngu Miêu đi dạo qua thấy cảnh này, đá đá cát dưới chân vào người đệ đệ, “Tiểu rùa, ngươi đang làm gì đó?”

“Tự vấn nhân sinh.” Ngu Lân tỏ vẻ sống trên đời không còn gì lưu luyến.

Ngu Miêu nằm ra bên cạnh cu cậu, cùng nhau ngửa mặt nhìn bầu trời cao xanh. “Vậy nhóc đã hỏi được cái gì chưa?”

“Hỏi được rồi… cầu cho tỷ không được lấy chồng sớm, ít nhất ba mươi tuổi mới cho cưới.” Ngu Lân hầm hừ nói, người trong Ngu gia đều là đức hạnh này, có người yêu vào một cái là đâu còn biết đệ đệ đáng yêu này là ai nữa đâu.

“Cu cậu là ngứa thịt đúng không?” Ngu Miêu đưa tay kéo đôi tai nhỏ nhỏ kia.

“Không cho nhéo tai…” Ngu Lân lấy tay che kín hai tai, hai người cứ thế mà lăn lộn trên bờ cát, còn về việc ‘tự vấn nhân sinh’, thôi kệ đi, vấn làm gì, đau đầu…

Ngu Đường bế Tống Tiêu về phòng, đem tất người giúp việc trong nhà quét hết ra ngoài, đóng cửa lại, thần thần bí bí lấy ra một cái hộp gấm, nhét vào trong ngực Tống Tiêu.

Tống Tiêu mở hộp gấm ra xem, không ngờ lại là thứ này, xém chút nữa người ngã gục.

“Lễ vật kết hôn.” Ngu Đường chắp tay sau lưng, mặt không đổi sắc nói, trong mắt lóe lên ý nghĩ: “Ta rất giỏi phải không? Mau đến biểu dương ta đi.”

Tống Tiêu nháy mắt mấy cái, đem hộp gấm đặt lên bàn, từ từ mở ra, bên trong là lớp vải nhung màu đỏ, có một vật dài dài được đặt chính giữa, xung quanh chèn rất nhiều bọt biển, không ngờ sau bao nhiêu năm như vậy lại có thể thấy được vật này… chính là thanh bảo kiếm đó.

Kiếm dài ba thước ba, toàn thân màu đen nhìn vô cùng quen thuộc, đầu ngón tay của Tống Tiêu run run, xoa xoa lên thân kiếm, Tống Tiêu nhếch nhếch môi, hồi lâu không nói nên lời.

Ngu Đường từ phía sau ôm lấy cậu, đem cằm gác lên bả vai: “Còn nhận ra được sao?”

“Mộ của hai người chúng ta đã bị người ta đào?” Tống Tiêu giật giật khóe miệng, vừa rồi nghe Ngu Lân nói, kiếm này được bồi táng cùng hai người bọn họ.

“Là trộm mộ lấy ra.” Ngu Đường cười cười, “Khanh yên tâm đi, quan tài của Đại Ngu, bọn chúng mở không ra đâu.”

Tống Tiêu cầm thanh bảo kiếm, vuốt phẳng chuôi kiếm, cũng không dám mở ra.

Ngu Đường cầm lấy tay cậu: “Đời này nếu khanh đi trước ta, ta liền dùng thanh kiếm này tự sát đi tìm khanh.” Nói không chừng kiếp sau còn có thế nhớ được nhau.

“Mới trọng sinh một lần đã mất đi mười mấy năm dương thọ, nếu một lần nữa, người muốn mất đi ba mấy năm sao?”. Tống Tiêu để kiếm lại vào hòm, đậy nắp lại. Cả đời này đã u mê mất mười sáu năm (Cái vụ tự kỷ ấy),quả thực chính là dùng dương thọ để đổi lấy hồi ức.

Ngu Đường từ từ ôm chặt Tống Tiêu, nhỏ giọng khàn khàn: “Không sợ.”

Mất đi bao nhiêu dương thọ ta cũng không sợ, chỉ sợ…quên khanh.

***Chính văn hoàn***

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình.

Ngao…ngao… chính văn đã hoàn rồi nha!!! Tuy rằng cũng thực luyến tiếc, hix hix… đây là lần đầu tiên viết văn hiện đại, còn có nhiều chỗ chưa được chỉnh, cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi suốt cả quá trình.

Phiên ngoại sẽ tiếp tục đổi mới, có bao nhiêu chap thì không hứa trước nha… viết được đến đâu sẽ viết đến đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.