“Nhi tử! Con của ta!” Ngu lão gia chủ còn chưa kịp phản ứng, tam gia bên kia đã chạy vụt tới, ôm lấy thất thúc. Ông trước đây đã mất đi một cô con gái diệu, sau đó lại nghe tin mất đi một người con trai, tuổi đã xế chiều, không phải còn có một cô con gái nữa chống đỡ chắc ông cũng sớm chịu không nổi mà đi theo các con của mình rồi.
Hiện tại con trai đột nhiên trở về, đối với tam gia mà nói, quả thực là một bất ngờ quá lớn, giống như mình được cải lão hoàn đồng, ông vô cùng vui vẻ, kéo nhi con trai qua, nhìn đi nhìn lại.
“Cha!” Thất thúc cũng vô cùng xúc động ôm lấy tam gia, quả thực chưa từng thấy cảnh cha con nhà nào sướt mướt đến thế, thất thúc đã măn mươi tuổi đầu, thế nhưng là lần đầu tiên cảm nhận được tình thương cha giành cho mình lại mãnh liệt đến thế.
Ngu Thái Hàm đứng yên một chỗ, lẳng lặng nhìn con trai mình đang ngồi trên xe lăn.
Ngu Phục đưa tay, ý kêu bảo tiêu đẩy xe về phía trước, chẫm rãi mở miệng gọi “Cha!”
“Con vẫn chưa chết?” Ngu lão tử tay run run vươn ra sờ lên khuân mặt của con trai, “Chân của con…?”
Lúc trước cha của Ngu Đường cùng thất thúc cùng ngồi trên phi cơ bay qua Mỹ, vừa mới cất cánh không bao lâu, phi cơ liền nổ mạnh, thế nhưng may mắn còn sống xót. Cái chính là lúc khi rơi xuống, trên biển rất lạnh, cái giá rét làm tổn thương thân thể rất nhiều. Thất thúc tổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dung-nghich/2991022/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.