(Ảnh trong phim)
Ngu Đường dừng bước lại, cứ như vậy,đứng ở phía sau nghe hết những gì Tống Tiêu nói.
Kiều Tô cúi đầu suy nghĩ một chút, đại khái cũng đã hiểu được cảm xúc của nhân vật, liền quay đầu ra hiệu với đạo diễn, có thể tiếp tục được rồi.
Diễn lại thêm lần nữa, người đóng vai thái giám một lần nữa lại tuyên chỉ.
《Cảnh Hoằng Thịnh Thế》mọi thứ trong đây đều thật nghiêm cẩn, về đạo thánh chỉ kia đã được tuyên cách đây cả ngàn năm, giờ đây nghe lại sao chỉ giống như chuyện vừa xảy ra hôm qua. Tống Tiêu nhoẻn miệng cười, chợt cảm thấy phía sau lưng có người, vừa quay đầu lại, một bản mặt toe toét, miệng ngoác tới tận mang tai liền bày ra trước mặt.
Tống Tiêu ho khan vài tiếng, liền đứng lên, vừa định nói cái gì nhưng nhìn cái bản mặt ngốc ngốc hề hề của Hoàng thượng nhà mình thì từ ngữ tự nhiên lại trốn đâu hết cả.
"Tất cả những gì khanh nói đều là sự thật? " miệng Ngu Đường vẫn không thể khép lại, sáp người qua, nhỏ giọng hỏi.
"Thần có nói cái gì đâu." tai Tống Tiêu không tự chủ đc mà đỏ lên, chẳng biết làm gì ngoài nhìn chằm chằm xuống đất.
Ngu Đường thấy vậy, không hề tức giận mà ngược lại thấy vô cùng hứng thú, liền nhanh chóng muốn đem người kia đi.
"Còn chưa có quay xong." Tống Tiêu rụt tay về, làm như chưa có chuyện gì, ngồi lại về ghế, tiếp tục cầm kịch bản lên xem.
Ngu Đường vẫn không tức giận, đem một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dung-nghich/2991004/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.