Edit + Beta: Như Heo.
Bị hơi thở đế vương phả vào mặt, Tống Tiêu theo bản năng hơi rụt người lại, ngặc nỗi giường kí túc xá quá hẹp, mới dịch một chút lưng đã áp sát vào tường, không còn đường lui.
Tống Tiêu nuốt một ngụm nước bọt: "Thần..."
Đúng lúc này...
"Đại giang hướng đông lưu í a ~ thiên thượng tinh bắc đẩu í à ~" Tiếng chuông điện thoại khí thể ngất trời vang lên.
Tống Tiêu cuống quýt chụp lấy di động, không dám liếc nhìn sắc mặt Ngu Đường lúc này, cũng không nhìn xem người gọi là ai đã bắt máy.
"Tiêu Tiêu à, là ông đây!" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trung khí mười phần của lão gia tử. Tống Tiêu sững sờ tại chỗ.
Ngu Đường sầm mặt đứng thẳng người dậy, không biết Tư Đạt Thư kiếm cái bài nhạc chuông vô duyên này ở đâu ra, đúng là phá hoại bầu không khí, phải đổi ngay mới được.
Ông nội, ông ngoại Tống Tiêu đều đã lớn tuổi, năm đó xảy ra chuyện Khâu Minh Diễm, ông nội vô cùng tức giận, suýt chút nữa đã đánh gãy chân Tống Tử Thành. Sau đó mẹ Tống Tiêu qua đời, ông nội mới không thèm quản nữa, nhưng vẫn xem thằng con không vừa mắt, hai cha con một năm không biết gọi điện cho nhau được mấy lần.
Cuối tuần trước nhận được cuộc điện thoại của Tống Tiêu, biết cháu trai mình bị Tống Tranh tạt nước sôi, lập tức đùng đùng lửa giận: "Loạn cả rồi... Tiêu Tiêu chờ đó, ông nội xả giận cho con." Lúc đó lão gia tử chỉ nói một câu như vậy rồi cúp máy. Tống Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dung-nghich/127063/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.