Dương Tử lên lại xe, vừa đặt mông ngồi xuống vừa lầm bầm trong miệng,
"Đẹp gì mà đẹp chứ, đúng là một gã ăn mày thô tục. Đã thô tục lại còn kỳ quặc nữa chứ, đúng là ra đường không xem ngày mà, mất cả vui.”
Dương Yến nghe vậy cũng tò mò hỏi.
"Sao đệ nói hắn kỳ quặc?"
Dương Tử nhớ lại gương mặt gã ăn mày liền kể lại.
"Hắn là ăn mày, ăn mặc thì rách nát, lấm lem bụi, mà còn bày đặt đeo mặt nạ, không phải quá kì sao, ăn mày lại đeo mặt nạ, hay hắn sợ người ta thấy gương mặt xấu của hắn mà bỏ chạy à?”
Dương Yến nghe hai từ mặt nạ đã vội bước xuống xe, còn không nghe hết câu nói của Dương Tử.
Dương Yến nhìn xung quanh tìm kiếm gã ăn mày.
Gã ăn mày đang cùng đứa bé đứng trước quầy bán màn thầu, gã mua hai cái bánh đưa cho đứa bé.
"Ngươi cầm về đi, còn cái bánh bị bẩn này để cho ta."
Đứa bé ngây ngô nhìn gã ăn mày cầm lấy hai cái bánh trong sự hạnh phúc, mỉm tươi cười, ánh mắt long lanh.
Sau khi cầm lấy bánh, đứa trẻ cũng nhanh chạy đi, được một đoạn thì quay lưng lại nói thật to.
"Cám ơn huynh.”
Gã ăn mày cười tươi, rồi lại bước tới góc cửa thành ngồi xuống như ban đầu.
Dương Yến đứng từ xa trông thấy tất cả, nhìn nụ cười của gã ăn mày, mà Dương Yến như bị say mê, dù là chỉ thấy được nửa gương mặt, mà nụ cười trên gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/2769682/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.