Dương Yến kiên định đối đáp.
"Dạ, là Lục hoàng từ, Liêu Phàm."
Dương Trung hơi ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu như đồng ý quyết định của Dương Yến, lòng tuy không hiểu lắm con gái mình đang suy tính chuyện gì, nhưng biết chắc điều con gái mình làm luôn đúng mà không sai.
"Được, vậy theo ý con, ta tin vào quyết định của con."
Dương Yến nhẹ nhàng cười:
"Vâng. Phụ thân."
\* \* \* \* \* \*
Phủ của Lục hoàng tử.
Liêu Phàm ngồi trên ghế, ánh mắt mang ý cười trêu chọc và dò xét:
"Chuyện gì đây? Sao hôm nay Dương tiểu thư có nhã hứng tới nơi này vậy ?"
Dương Yến hành lễ, nhẹ nhàng đáp:
"Ta muốn ngài nói giúp chuyện đệ đệ ta, do đệ đệ ta nông nổi mà tối qua vào đại lao làm loạn."
Liêu Phàm thôi cười, như đã đoán biết trước được vấn đề, nhìn thẳng vào Dương Yến.
"Chuyện đó sao? Ta nghĩ tiểu thư cũng biết người nên gặp không phải là ta, vì ta không có tiếng nói trong triều cũng như trong lòng hoàng thượng."
Dương Yến gật nhẹ đầu, đáp.
"Tiểu nữ biết, nhưng tiểu nữ cũng biết, ngài tuy không phải, nhưng ngài lại biết ai là người có tiếng nói trong lòng hoàng thượng."
Liêu Phàm bật cười lớn, giọng điệu vui vẻ nói.
"Ta thấy tiểu thư đây mới khiến ta phải mở một con mắt khác ra nhìn rồi đó, thật khiến ta khâm phục."
Dương Yến lắc đầu, đôi mắt sâu vô định nhìn xa xăm, vẫn giữ một cách trả lời rất bình thản.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/2769631/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.