Vẻ mặt hoàng thượng rơi vào trầm tư, một lúc chưa biết nói sao. Liêu Nguyệt im lặng chờ đợi, hồi lâu liền nói: 
"Nếu họ có thể làm tốt việc này, có thể lấy công chuộc tội, cũng là an lòng cho các quan viên, cũng không sợ bị thiên hạ dị nghị khi tha cho Tống đại nhân, vừa an ổn lòng dân vừa khiến trong triều đình không ai có thể nói lại." 
Thấy hoàng thượng vẫn im lặng không đưa ra quyết định, Liêu Nguyệt quyết đoán, đưa ra chọn lựa cuối cùng cho hoàng thượng: 
"Dù sao, Tống Nhạc cũng phạm tội lớn, có thể giữ mạng khi lập đại công nhưng không thể giữ được chức quan. Nếu mất đi một nhân tài thì cũng cần người thay thế, Tống Phi là người sẽ nên được thay vào." 
Hoàng thượng lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm. Mang vẻ mặt rất hài lòng với suy nghĩ của Liêu Nguyệt mà trong lòng cũng không khỏi thầm khen ngợi tính toán chu toàn của nhi tử. 
"Vậy trẫm đồng ý nghe theo con lần này! Việc này trẫm giao cho con sắp xếp." 
Liêu Nguyệt cúi đầu, hướng hoàng thượng khom người làm lễ: 
"Tạ ơn phụ hoàng, Con còn một thỉnh cầu." 
Hoàng thượng nghi hoặc nhìn Liêu Nguyệt gật đầu cho phép. 
"Con đề cử cho Dương Tử đi theo với chức danh là thủ vệ, bảo vệ hai y quan." 
Hoàng Thượng hơi suy tư. Ông biết rõ Dương Trung không hề muốn nhi tử của hắn bước vào con đường quan trường, nếu như cho hắn vào thì cảm thấy có lỗi với Dương Trung, nhưng mà Cửu hoàng tử ý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/2769625/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.