Dương Yến điềm đạm đáp nhanh: 
"Chỉ là một chút thuốc thang cùng lương thực, mong huynh cho chúng ta vào." 
Nói xong Dương Yến nháy mắt với Dương Tử. Dương Tử liền hiểu ý, lấy ra túi bạc đưa cho tên lính. 
Tên lính thấy bạc sáng mắt, cầm lấy chia cho những tên lính khác, rồi hắn nhắc nhở. 
"Vào thì dễ, ra thì khó, các ngươi vẫn muốn vào?" 
Dương Yến gật đầu. 
Hai tên lính gác cổng nhường đường cho cả bọn Dương Tử đi vào. Lăng Tiêu lấy khăn bịt mũi, rồi nhắc nhở mọi người làm theo. 
"Các vị khoan đã, trước khi vào thì nên che mũi lại như ta này." 
Cả bọn nhanh chóng lấy khăn che lên. 
Tống Nhạc nhìn Dương Yến khó hiểu: 
"Dương tiểu thư, tại sao cô nương không để ta cho họ biết sự tình?" 
Dương Yến lắc đầu, ánh mắt đăm chiêu: 
"Tiểu nữ thấy việc này nên từ từ điều tra rõ, không nên vội tiết lộ thông tin." 
Tống Nhạc nhìn Dương Yến thán phục, thầm khen cô gái trước mặt mình quả thực rất thông minh. 
Cả đám người Dương Tử đi vào, Liêu Sương rụt rè khi thấy xác chết, và một số người đang nằm khắp nơi cả thân đều bốc mùi hôi thối, không ngừng run mà nép sát người Tống Phi, một tay còn nắm lấy cánh tay của Tống Phi. 
Dương Tử nhanh chân đi tới xem số lượng bệnh nhân nằm bên ngoài, đếm gần 20 người còn sống, và hơn 50 xác chết đang nằm khắp nơi. 
Tống Phi gỡ tay Liêu Sương ra: 
"Điện hạ, ngài sợ thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/2769618/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.