A Kiều khen thầm cứ như bị bất động vài giây rồi lại hỏi với giọng điệu sợ sệt và ánh mắt xa lạ. 
"Sao ta lại ở đây?" 
Liễu Giai Kỳ cố trấn an và thuật lại. 
"Ta thấy ngươi nằm cạnh con suối, người be bét máu nên mang về đây trị thương." 
A Kiều gượng ngồi dậy, nhẹ gật đầu. 
"Đa tạ cô nương." 
Liễu Giai Kỳ cũng nhận ra sự bất an từ ánh mắt A Kiều nên nhẹ nhàng bắt chuyện. 
"Ngươi tên gì?" 
A Kiều lắc đầu, ánh mắt như vô hồn mà đáp. 
"Ta không nhớ..." 
Liễu Giai Kỳ hơi nghiêng đầu, nhìn khắp người A Kiều. 
"Hửm?" 
A Kiều cố gắng nhớ lại nhưng càng cố thì đầu cô lại càng đau. Mặt cô cũng bắt đầu nhăn nhó, nước mắt bất chợt rơi, giọng run sợ. 
"Ta là ai? Tại sao ta bị lại thương? Ta không nhớ gì hết." 
Liễu Giai Kỳ thấy A Kiều đau đớn ôm đầu nên nhẹ nhàng đi đến nắm hai bàn tay A Kiều, giọng vô cùng ấm áp. 
"Chắc do chấn thương nên mất trí nhớ tạm thời, cô cứ ở đây với ta, để ta điều trị thêm. Cô sẽ sớm lấy lại được kí ức thôi." 
A Kiều gạt đi nước mắt, gật đầu cảm tạ, lòng vô lòng cảm kích người con gái trước mặt mình. 
"Đa tạ cô." 
.......... 
Những ngày sau đó... 
A Kiều lăn tăn trong bếp một hồi rồi mang cả đống dĩa thức ăn dọn ra bàn. 
Liễu Giai Kỳ trầm trồ, ánh mắt đầy khâm phục. 
"Cô nấu ăn giỏi nhỉ?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/2769589/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.