Kha Nhiên nhếch môi, ánh mắt cương nghị mà nhìn trực diện người kia, đối đáp rất bình tĩnh.
"Số đồ đó rất quan trọng với ta, lần này ta xin phép được lấy lại."
Ngọc Sanh đanh mặt, ánh mắt cũng trừng về Kha Nhiên, trông rất tức giận.
Khi cả hai đang đấu mắt với nhau thì một người đang quỳ cuối hàng vội đứng lên, an nhiên mà phủi phủi hai đầu gối xong hướng nhìn lên trên cười nhẹ mà nói.
"Ta thấy hai vị không cần đấu đá nhau nữa, ta có cách này vẹn cả đôi đường, chi bằng chúng ta có thể bàn riêng với nhau."
Ngọc Sanh nhìn người đang nói, rồi nhìn Kha Nhiên hỏi.
"Người của ngươi à?"
Kha Nhiên lắc đầu, ánh mắt không khỏi tò mò nhìn thẳng người đứng phía dưới mà hỏi.
"Ngươi là ai, sao lại trà trộn vào đoàn của ta."
Người kia nhẹ nhàng cất giọng, ánh mắt tươi cười nhìn cả hai.
"Tên ta chỉ một chữ Nguyệt."
Ngọc Sanh nhìn Liêu Nguyệt nghi ngờ hỏi.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Liêu Nguyệt nhìn cả hai, rồi nhẹ lắc đầu như không muốn nói, xong lại điềm đạm lên tiếng.
"Ta muốn bàn với hai vị một chuyện, chỉ là muốn nói riêng, xin áp trại chủ cho phép mọi người lui xuống."
A Nhị lo lắng nhìn Ngọc Sanh như không bằng lòng.
Ngọc Sanh liếc nhìn Liêu Nguyệt, mà hỏi lại.
"Ngươi cho ta một lý do chính đáng, ta sẽ cho phép."
Liêu Nguyệt thoát cái nhẹ nhàng đã đứng kế bên ghế của Ngọc Sanh, khiến Ngọc Sanh không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/2769307/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.