Chương trước
Chương sau
4.

Nữ tử do Hoàng thượng mang về được phong là Yên quý nhân, nàng xuất thân thấp kém, nhưng vì Hoàng thượng yêu thích nên được nâng thẳng lên thành quý nhân.

Các phi tần khác chỉ biết vặn vẹo khăn tay bất mãn.

Nhất là khi hoàng đế còn sủng hạnh nàng ba ngày liên tục, chưa từng bước qua cung của các phi tần khác nửa bước.

Ngày đến thỉnh an, nữ tử kia cũng vô cùng ung dung đến muộn.

Mọi người trong lòng tràn đầy căm phẫn.

Vương mỹ nhân: Ô kìa, đây không phải lầ Yên quý nhân đại danh đỉnh đỉnh* hay sao, sủng hạnh liên tục ba ngày, cũng thật mệt mỏi, không trách lại tới trễ như vậy!

Những người khác nghe xong cũng trừng mắt nhìn về hướng đó, ta nhìn những ánh mắt thâm độc ấy cũng sợ hết hồn.

Diêu đáp ứng cũng tiếp lời: Liên tục ba ngày, ta còn nghĩ tỷ tỷ quá đỗi mệt nhọc, nhất thời không đến được......

Rõ ràng là hoàng thượng cố ý dùng sức ép phá hoại con người, chỉ xem những lời nói này thôi, cũng rõ ràng là đem hết tội lỗi trút lên đầu Yên quý nhân.

Ta yên lặng lắc đầu, nữ nhân đố kỵ quả thật không dễ chọc.

Các nàng thấy ta lắc đầu, nghĩ rằng ta sẽ làm khó dễ Yên quý nhân, lại càng hạnh tai lạc họa.

"Tiện nhân như vậy mà cũng ngang nhiên để cho thái hậu nương nương chờ ngươi!"

"Thái hậu nương nương không cần bực bội, có hại tới ngọc thể, theo thần thiếp thấy, trước hết phải phạt tiểu đề tử* này......"

Đúng là người đang ngồi trên cao, nồi từ trên trời rơi xuống**.

Các ngươi tranh giành nam nhân, lôi ta vào làm gì!

Yên quý nhân cũng không cao ngạo nóng nảy, nàng cúi đầu, "Thái hậu nương nương vạn phúc kim an, tham kiến Thục phi nương nương cùng các vị các tỷ tỷ."

Một thân bạch y, quả thật tiên khí ngập tràn, điềm đạm đáng yêu, eo nhỏ mảnh mai chỉ e không chịu nổi một cái siết chặt.

Ta âm thầm sờ sờ cái lưng đầy thịt của chính mình, lại cầm một chiếc bánh hoa đào lên cắn một miếng, âm thầm nghĩ có lẽ thật sự phải giảm béo.

Ta khoát tay áo: "Đứng lên đi."

Yên quý nhân nhìn ta, "Tạ ơn Thái hậu."

Ta hơi sững sờ, ánh mắt kia như tuyết trắng giữa trời đông giá rét, trong trẻo lại lạnh lùng, lại long lanh rực rỡ như hoa đào.

Thật là đẹp, chỉ là không hiểu sao lại có chút quen thuộc.

Những người khác cũng là ngẩn người, có lẽ đều nghĩ cũng không trách được tại sao tiểu đề tử lại được ân sủng đến vậy, khi chưa nhìn kỹ thì chỉ cảm thấy dung mạo thanh tú, hiện giờ nhìn ánh mắt kia, mới biết được, quả thật câu hồn đoạt phách.

Thục phi hiển nhiên cũng chú ý tới đôi mắt kia, cũng ngây ngẩn cả người giống ta, nhưng vẻ mặt rõ ràng hoảng hốt hơn ta rất nhiều.

Nàng rũ rũ mắt, cho Yên quý nhân ngồi xuống, không hề có nửa phần gây khó dễ.

Chẳng lẽ Thục phi đang định xây dựng hình tượng hiền thê?

Tất cả mọi người đều không thể hiểu được vì sao Thục phi lại đột nhiên như vậy, rõ ràng lúc trước chính nàng ta ngầm đồng ý để các nàng làm khó dễ Yên quý nhân.

Vương mỹ nhân rõ ràng không cam tâm, lại khơi mào một trận, "Ta nói này Yên quý nhân, ngươi mặc một thân bạch y như vậy là để đi phúng viếng ai, chẳng lẽ không đem thái hậu cùng nương nương để vào mắt hay sao!"

"Cũng chỉ là một bộ xiêm y, mẫu thân ta mới chỉ qua đời hai năm, thiếp thân còn chưa vượt qua được nỗi đau tang mẫu, mấy ngày nay mặc màu trắng thanh tịnh một chút cũng là vì......"

Yên quý nhân còn chưa nói xong, Vương mỹ nhân liền cao giọng cắt ngang, "Vậy ngươi còn tiến cung làm phi tần làm gì, không bằng xuống tóc làm ni cô để có thể thuận tiện tỏ hết lòng hiếu thảo của ngươi!"

"Ngươi......" Hốc mắt Yên quý nhân đã ngắn lệ, nhưng nàng còn cắn chặt môi ngăn nước mắt rơi xuống, thật sự là nhìn thôi cũng khiến cho người ta đau lòng.

"Được rồi!" Thục phi vỗ mạnh một cái vào bàn.

"Vương mỹ nhân lời nói và việc làm không thỏa đáng, nhiễu loạn hậu cung, phạt ở tại cung suy ngẫm lỗi lầm trong ba tháng, chép lại cung quy năm mươi lần."

Ba tháng, Vương mỹ nhân nước mắt tuôn rơi, chờ qua ba tháng, Hoàng thượng còn có thể nhớ rõ nàng hay sao?

Nhưng nàng không dám nói gì, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Yên quý nhân.

Ta không khỏi suy nghĩ, Vương mỹ nhân nhìn chằm chằm Yên quý nhân không tha như vậy, chẳng lẽ trước đây các nàng còn có ân oán gì hay sao?

Thục phi phiền não day day thái dương, "Về phần Yên quý nhân......"

Vương mỹ nhân bị trừng phạt nhẹ nhàng, chẳng qua bởi vì nàng là nữ nhi nhà tướng quân, phải nể nang thân phận. Nhưng Yên quý nhân này thân phận thấp kém, Thục phi lại chậm chạp không dám phạt, là bận tâm điều gì?

"Hoàng Thượng giá lâm ~" Trần công công cất giọng eo éo hô lên.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng." Tất cả mọi người đều không tự nhiên chỉnh trang lại dung nhan của mình, hy vọng có cơ hội ở trước mặt Hoàng thượng lưu lại ấn tượng tốt.

"Thần thiếp......" Yên quý nhân còn chưa nói xong, đã bị Hoàng Thượng ôm vào trước ngực.

Tất cả mọi người nhìn thấy đều vô cùng nóng mắt.

"Nhi thần tham kiến mẫu hậu." Hoàng Thượng hướng ta hành lễ nói.

Tốt tốt tốt, cuối cùng trong lòng hắn vẫn còn có mẫu hậu là ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.