2. Thật lòng ta xin thề, giây phút hoàng thượng chết, ta thật sự vô cùng lo lắng, thật sự chỉ có một chút hạnh tai lạc họa thôi*.
Sau đó thái tử ca ca xông vào, ôm ta an ủi: "Nhan nhi, đừng sợ, ta ở đây."
Ta thật sự không có sợ, tuy rằng hoàng thượng trước khi chết mắt trợn trắng trông hơi quỷ dị, nhưng ta thật sự không có sợ.
Ta chỉ là có điểm lo lắng, dù sao vẫn là do dung mạo của ta kinh vi thiên nhân**, nên mới khiến cho hắn tâm tình kích động, nhất thời không kìm hãm được......
Ta lo lắng, liệu rằng người khác có đem cái chết của hắn đổ lên đầu ra hay không? Có gán cho ta cái danh hồng nhan họa thủy, họa quốc yêu phi hay không?
Thanh danh gì gì đó ta cũng không ngại.
Chẳng qua là yêu phi sẽ bị đưa lên chùa làm ni cô, cạo đầu làm ni cô!
Về sau ta chỉ có thể ăn chay!
Nhưng rõ ràng là ta đã suy nghĩ quá nhiều.
Cái ta cần phải lo chính là đứa con trai thái tử khó giải quyết này này.
Vận mệnh như gió lốc, xoay vòng nhanh như vậy.
Nháy mắt, ta đã thành thái hậu dưới một người trên vạn người.
Ha ha, cảm giác này quả thực cũng không thích cho lắm.
Ngay cả con ta, hoàng thượng hiện tại, cũng luôn nhìn ta với ánh mắt có chút không đúng, có vẻ như có gì đó muốn nói với ta.
Chẳng lẽ hắn khó chịu khi phải gọi ta là mẫu hậu nên khinh thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-da-chet/3318052/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.